Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 307: Không còn chỗ nào để bắt đầu


Mặt trời dần lặn, bóng của hai người trải dài.
Lá trúc rơi theo gió.
Một lá trúc vô tình rơi xuống đầu Thái tử.
Tiêu Hề Hề giơ tay giúp hắn lấy lá trúc xuống.
Nàng xoay lá trúc úa vàng trong tay, nhìn sang rừng trúc bên cạnh.
Rừng trúc vào thu hơi ảm đạm, so với mùa hạ kém tươi tốt hơn nhiều.
Lạc Thanh Hàn cõng nàng xuyên qua rừng trúc, đi dọc theo hành lang dài, trên đường gặp rất nhiều người hầu và thị vệ.
Khi nhìn thấy Thái tử, tất cả đều quỳ xuống cung kính hành lễ.
Lạc Thanh Hàn đặt Tiêu Hề Hề lên đệm, sau đó đi đến cửa, trầm giọng dặn dò quản sự đang đợi bên ngoài mấy câu.
Tiêu Hề Hề nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cừu kêu từ bên ngoài cửa sổ.
Nàng chống hai tay xuống đất, bò đến bên giường, nhìn ra ngoài thì phát hiện ngoài cửa sổ là một bãi đất hoang.
Cách đó không xa, hơn chục con cừu đang vui vẻ cúi đầu gặm cỏ, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng.
Tiêu Hề Hề vô cùng ngạc nhiên, quay sang nhìn Thái tử.
“Sao lại có cừu ở đây?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Ở đây không chỉ có cừu, còn có bò và ngựa.”
Mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên “Có thể chia sẻ mấy con với thần thiếp không?”
Đối diện với ánh mắt khao khát của nàng, Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói “Trong cung không cho phép nuôi những thứ này.”
Tiêu Hề Hề Hề chưa kịp thất vọng quá lâu, hắn nói tiếp.
“Mấy con bò cừu này nuôi ở sơn trang thì tốt hơn, có người chuyên phụ trách chăm sóc chúng, nước và cỏ ở đây càng thích hợp cho chúng sinh sống. Nếu nàng muốn ăn thịt cừu, chỉ cần nói ta biết, ở đây sẽ có người chuyển thịt cừu cho nàng, hơn nữa mỗi ngày sẽ có người giao sữa vào cung, nàng chỉ cần đợi ở điện Thanh Ca là được.”
Mắt Tiêu Hề Hề lại sáng lên, khuôn mặt nhỏ đầy sự phấn khích.
Nàng nhào tới ôm Thái tử hân hoan.
“Điện hạ tốt quá đi!”
Lạc Thanh Hàn thuận thế vòng tay qua eo nàng, bình tĩnh nói “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, những gì nàng muốn, ta sẽ nghĩ cách cho nàng.”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Vâng vâng! Thần thiếp sẽ ngoan!”
Lúc này, các thị nữ bưng món ngon đi vào.
Các thị nữ đặt món ăn lên bàn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Món chính tối nay là cá.
Bày ở giữa là món cá hấp xì dầu.
Thoạt nhìn thanh đạm nhưng hương vị thì ngon không ngờ.
Ngoài ra còn có canh hầm cay và canh cá chua cay yêu thích của nàng.
Hai món đều có hương vị nồng, mà cũng siêu ngon!
Tiêu Hề Hề ăn không ngừng, liên tục khen ngợi “Thật là ngon!”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Nếu nàng thích ăn, sau này có thể thường xuyên đến đây, ta lại câu cá cho nàng.”
Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra mấy con cá trên bàn đều do Thái tử bỏ thời gian cả ngày câu được.
Thịt cá vốn đã ngon, cộng thêm tấm lòng của Thái tử, tức thì khiến món ngon của bữa ăn này càng ngon hơn!
Tiêu Hề Hề ăn sạch ba món cá trên bàn, cả nước canh cũng được nàng trộn với mì, không sót chút nào.
Nàng ăn no nê, sờ cái bụng tròn vo thở dài.
“Nếu ngày nào cũng được ăn mấy con cá ngon như vậy, thì dù phải ngồi cả ngày bên hồ, thần thiếp cũng thấy đáng.”
Lạc Thanh Hàn rửa tay, bắt đầu nhàn nhã uống trà.
Hắn bày ra tư thế thỉnh giáo, khiêm tốn hỏi “Nàng ghét câu cá đến vậy sao?”
“Chủ yếu do câu cá quá nhàm chán, lúc người câu cá còn không chịu nói chuyện, thì càng thêm nhàm chán.”
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói “Nói chuyện sẽ làm cá sợ, khiến cá khó cắn câu, nên lúc câu cá không thể nói chuyện, phải giữ im lặng.”
Tiêu Hề Hề đau khổ nói “Thần thiếp biết, nhưng thần thiếp làm không được mà.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy bình thường nàng thích làm gì? Ngoại trừ ăn ngủ.”
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp thích đọc sách truyện.”
“Ngoài cái này?”
Tiêu Hề Hề chống cằm suy nghĩ, nghỉ rất lâu mới nói “Hết rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng thích nghe kịch không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không thích.”
Nàng không hiểu những lời hát đó, như đang thôi miên vậy.
Lạc Thanh Hàn “Cưỡi ngựa b.ắ.n cung thì sao?”
 
Tiêu Hề Hề “Thần thiếp thích xem người khác cưỡi ngựa b.ắ.n cung.”
Lạc Thanh Hàn không hiểu “Nàng không thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?”
Tiêu Hề Hề lại lắc đầu “Không thích, rất mệt, lười lắm.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Vốn hắn muốn tìm một chuyện mà cả hai đều thích, dẫn nàng đi chơi để tăng tình cảm giữa hai người, làm nàng không nghĩ đến chuyện về Huyền Môn nữa.
Nào ngờ nữ nhân này như heo rừng da xù thịt dày, mình đồng da sắt.
Lạc Thanh Hàn không giỏi lấy lòng người khác, cảm thấy mình không còn chỗ nào để bắt đầu.
Tiêu Hề Hề “Thật ra Điện hạ không cần nghĩ nhiều như vậy, thần thiếp thấy bây giờ là tốt rồi, người cứ bận chuyện của mình, có thời gian thì đến ăn cơm trò chuyện với thần thiếp, cuộc sống như thế rất thoải mái.”
Lạc Thanh Hàn rất muốn hỏi nàng, nếu nàng thấy thoải mái khi sống như vậy, tại sao không muốn ở lại cạnh hắn?
Nhưng hắn sợ đáp án mà hắn nhận được sẽ làm hắn thất vọng.
Cuối cùng hắn không nói gì nữa.
Lúc này, quản sự bưng một hộp sứ tinh xảo đi vào.
“Điện hạ, món thịt giả cua mà người muốn.”
Thịt giả cua là món ăn được làm từ cá và tôm, hương vị khi ăn rất giống cua nên được gọi là thịt giả cua.
Lạc Thanh Hàn bảo đặt hộp sứ lên bàn.
Tiêu Hề Hề tò mò bước tới, mở nắp hũ sứ, lập tức ngửi thấy mùi thơm như cua.
Nàng không nhịn được dùng đũa gắp một chút nếm thử.
Trong món này còn có thêm sò điệp xắt nhỏ, giúp tăng thêm vị ngọt.
Nếu trộn với cơm hoặc mì, nhất định sẽ rất ngon!
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể mang về từ từ ăn.”
Tiêu Hề Hề không ngờ còn có thể đóng gói mang đi, tức thì nàng vui vẻ hơn.
Nàng ôm hũ sứ vào lòng, giống như con sóc nhỏ ôm quả thông, cười thỏa mãn nói “Sau này nếu Điện hạ muốn ra ngoài chơi, nhớ dẫn theo thần thiếp.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng thích nơi này?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Ừm ừm!”
Ở đây không chỉ cá ngon mà còn có thịt cừu và sữa, nàng rất thích!
Thấy vậy, tâm trạng Lạc Thanh Hàn cũng đỡ hơn.
Xem ra chuyến đi chơi này không uổng phí tâm tư của hắn, ít nhất hắn cũng khiến nàng vui vẻ một lần.
Thấy trời đã tối, Lạc Thanh Hàn sáng mai phải vào triều, không thể qua đêm ở bên ngoài, đành dẫn Tiêu Hề Hề về cung.
Sáng sớm hôm sau, có người giao một thùng sữa tươi đến điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề được uống sữa tươi như mong muốn.
Nàng không khỏi cảm thán “Điện hạ quả là một người tốt, ngài ấy tốt với ta như vậy, ta thật không nỡ xa ngài ấy.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận