Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 1115: Xảy ra chuyện


Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề ngồi trên giường thở dài.
Bảo Cầm tưởng nàng không khỏe chỗ nào, vội vàng hỏi “Nương nương sao vậy?”
Tiêu Hề Hề “Thời gian trôi nhanh quá, ta vừa mở mắt thì trời tối rồi.”
Bảo Cầm “……”
Người ngủ suốt cả một buổi chiều, trời có thể không tối được sao?!
Bảo Cầm lấy chiếc váy từ tay tiểu cung nữ, tự tay giúp Quý phi thay y phục.
Khi nhìn mái tóc bạc trắng của Quý phi, nàng chợt thấy khó chịu.
Từ khi Quý phi về cung thì chưa từng ra khỏi cửa, Bảo Cầm đoán có lẽ Quý phi không muốn bị người khác nhìn thấy, tránh bị nói này nói nọ.
Bảo Cầm càng nghĩ càng khó chịu.
Nàng thận trọng đề nghị “Nương nương, nghe nói hoa mai trong vườn mai đang nở rộ, rất là đẹp, ngày mai người có muốn mời bệ hạ đến thưởng hoa không?”
Nàng hy vọng Hoàng đế và Quý phi có thể ra ngoài thường xuyên, như vậy vừa có thể vun đắp quan hệ của hai người, vừa giúp Quý phi thư giãn, không buồn phiền về mái tóc của mình nữa.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, lười biếng nói.
“Trời lạnh như vậy, ta không muốn ra ngoài.”
Bảo Cầm càng lo lắng “Nhưng người cũng không thể ở mãi trong phòng được, không tốt cho sức khỏe.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Em không hiểu, ta bắt buộc phải ở trong phòng, để khi hạnh phúc gõ cửa, ta sẽ không bỏ lỡ.”
Bảo Cầm ngẩn ra “Là …… là vậy sao?”
Lúc này Chiết Chi bước vào, cung kính hành lễ.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, bệ hạ tới rồi.”
Tiêu Hề Hề cười hì hì với Bảo Cầm.
“Thấy chưa, hạnh phúc đến rồi đấy.”
Bảo Cầm “……”
Không nói nên lời.
Chiết Chi bối rối, không hiểu hai người đang nói gì.
Tiêu Hề Hề vui vẻ ra ngoài nghênh đón.
Nàng chưa đi được bao xa đã thấy Lạc Thanh Hàn đang đi về hướng này.
Lạc Thanh Hàn mặc cẩm bào đen cổ chéo, áo khoác trắng bạc tay rộng, đầu đội phát quan rồng vàng, bên ngoài khoác áo choàng đen dày nặng, vạt áo bị gió lạnh thổi lay động.
Đôi mắt đen láy vốn lạnh lùng thờ ơ của Lạc Thanh Hàn không tự chủ trở nên dịu dàng đi khi nhìn thấy Tiêu Hề Hề đi về phía mình.
“Trời lạnh thế này, sao nàng lại ra ngoài?”
Tiêu Hề Hề chủ động nắm tay hắn, vui vẻ nói “Đương nhiên ra đón chàng.”
Lạc Thanh Hàn nắm ngược lại tay nàng.
Lòng bàn tay của hắn khô và lớn, khớp xương rõ ràng, có thể dễ dàng nắm trọn bàn tay của Hề Hề.
“Sau này không cần đón ta nữa, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta là được.”
Hai người bước vào phòng, hơi ấm phả vào mặt.
Các cung nữ tiến tới giúp Hoàng đế cởi áo choàng dày nặng, sau đó cởi phát quan rồng vàng trên đầu, thay bằng trâm ngọc đơn giản.
Sau đó các cung nữ thái giám ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Cả người Lạc Thanh Hàn hoàn toàn thả lỏng.
Chỉ có ở trước mặt Hề Hề, hắn mới có thể hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị.
Tiêu Hề Hề nghiêng người, nhìn chằm chằm môi hắn.
Lạc Thanh Hàn giơ tay vòng qua eo nàng, ôm nàng vào lòng, trầm giọng hỏi.
“Nhìn gì đó?”
Tiêu Hề Hề “Môi chàng nhìn khô quá.”
Lạc Thanh Hàn “Chắc là do thời tiết quá lạnh.”
Tiêu Hề Hề “Vậy chàng chú ý đừng l.i.ế.m môi, như vậy sẽ khiến môi càng khô hơn.”
Lạc Thanh Hàn không hiểu tại sao nàng lại quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, cụp mắt lặng lẽ nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Nếu chàng không nhịn được muốn liếm, có thể l.i.ế.m môi của ta.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn duỗi những ngón tay thon dài, nâng cằm Hề Hề lên.
Sau đó hắn cúi đầu cẩn thận l.i.ế.m môi nàng nhiều lần.
Môi Tiêu Hề Hề bị l.i.ế.m đến rách ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Giống như quả táo chín đỏ, thơm ngọt còn rất giòn.
Đôi mắt Tiêu Hề Hề ngấn đầy nước, trông rất lấp lánh.
Nàng lắp bắp nói.
“Không cần l.i.ế.m nhiều lần như vậy.”
Lạc Thanh Hàn ngừng liếm.
Hắn trực tiếp cạy môi nàng ra, xâm chiếm miệng nàng, chinh phục từng chút lãnh thổ của nàng, cho đến khi từng tấc miệng của nàng đều dính đầy hơi thở của hắn, lúc này hắn mới buông ra.
Lúc này, cả hai đều thở dốc.
Lạc Thanh Hàn chuẩn bị dừng lại, vì hắn sợ tiếp tục, hai người sẽ mất khống chế.
Tiêu Hề Hề nắm tay hắn, thì thầm vào tai hắn.
“Độc cổ trong người ta đã được loại bỏ hết rồi.”
Cơ thể nàng đã hồi phục, bọn họ không cần kiềm chế nữa.
Mong muốn trấn áp ban đầu của Lạc Thanh Hàn đột nhiên bùng nổ.
Sự thôi thúc trào dâng lấn át lý trí của hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Hề Hề bị ấn mạnh xuống giường.
Trước khi nàng kịp hoàn hồn, môi đã bị hôn mãnh liệt.
Lần này hắn không còn dịu dàng trìu mến như trước, động tác của Lạc Thanh Hàn trở nên hung dữ thô bạo hơn, giống như con sói đói nhiều ngày cuối cùng cũng bắt được con mồi mập mạp, muốn ăn thịt con mồi dưới thân vào bụng ngay lập tức.
Lúc đầu Tiêu Hề Hề có thể tích cực phối hợp với hắn.
Sau đó, nàng hoàn toàn mất quyền chủ động, cơ thể nóng bừng như cá mắc cạn, nàng muốn đến gần nguồn nước, gần hơn nữa ……
Lúc này, giọng của Thường công công ở ngoài cửa đột nhiên vang lên.
“Bệ hạ, nô tài có chuyện cần bẩm báo.”
Lạc Thanh Hàn lùi lại một chút, hơi thở nhẹ, giọng nói trầm khàn.
“Có chuyện gì thì ngày mai nói.”
Thường công công nghe giọng nói này chợt ngẩn ra.
Hắn lập tức hiểu được lúc này Hoàng đế đang làm gì.
Nếu là chuyện khác, Thường công công nhất định sẽ thức thời lui xuống, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải bẩm báo ngay với Hoàng đế.
Thường công công chỉ đánh cắn răng nói tiếp.
“Bệ hạ, bên thái miếu xảy ra chuyện rồi.”
Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xảy ra ở thái miếu, hắn chỉ muốn ăn sạch nữ nhân dưới thân mình.
Tiêu Hề Hề cố duy trì chút tỉnh táo cuối cùng.
Nàng ôm vai Lạc Thanh Hàn, nhỏ giọng nói.
“Hỏi rõ chuyện gì trước đã.”
Lạc Thanh Hàn chỉ đành đè nén mong muống trong lòng xuống, không vui nói với bên ngoài “Thái miếu xảy ra chuyện gì?”
Thường công công “Vừa nãy nhận được tin, Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, sắp không xong rồi, thái y mời ngài nhanh chóng qua đó một chuyến.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Tuy quan hệ bà cháu giữa hắn và Thái hoàng thái hậu đã rạn nứt, nhưng trong mắt người đời, Thái hoàng thái hậu vẫn là tổ mẫu của hắn, tổ mẫu bệnh nặng, Hoàng đế thân là cháu sao có thể không đến thăm?
Thế đạo này, lòng hiếu thảo quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Lạc Thanh Hàn im lặng ngồi dậy.
Tiêu Hề Hề mặc quần áo vào.
Nàng nhìn sắc mặt sa sầm, bộ dạng không vui của Lạc Thanh Hàn, bèn tiến tới hôn lên môi hắn, nhỏ giọng an ủi hắn.
“Không sao, sau này chúng ta còn thời gian, không cần vội lúc này, chàng mau đến thái miếu xem thử đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận