Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 977: Kiên quyết


Sở Kiếm vừa đi, Lạc Thanh Hàn đã đến cung Vân Tụ, Phương Vô Tửu cũng đi theo hắn.
Phương Vô Tửu đến để làm phiên dịch.
Y từng học tiếng của nước Thiên Đảo, có thể giải quyết vấn đề giao tiếp giữa mọi người trong cung và Tam công chúa.
Tiêu Hề Hề tò mò “Đại sư huynh biết nói tiếng Nam Nguyệt thì thôi đi, sao cả tiếng của nước Thiên Đảo cũng biết vậy? Huynh không thấy huynh biết nhiều kỹ năng quá rồi sao?”
Phương Vô Tửu khẽ cười, bình tĩnh trả lời.
“Ngày xưa ở sư môn chán quá, chỉ đành đọc sách g.i.ế.c thời gian, đọc sách nhiều thì tự nhiên sẽ biết nhiều. Hơn nữa, người có kỹ năng thì khả năng tồn tại càng cao, học nhiều chút không có gì sai, nói không chừng ngày nào đó sẽ dùng đến.”
Lạc Thanh Hàn đồng ý điểm này, hỏi “Tiếng của nước Thiên Đảo có dễ học không?”
Phương Vô Tửu “Thật ra rất đơn giản, bệ hạ muốn học sao?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu.
Phương Vô Tửu tiến hành khóa dạy ngoại ngữ ngay tại chỗ.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nghe.
Hắn có thể nghe một lần là nhớ, học rất nhanh.
Tiêu Hề Hề càng nghe càng thấy buồn ngủ.
Khi Phương Vô Tửu và Lạc Thanh Hàn kết thúc khóa học, quay đầu nhìn lại thấy Hề Hề đã ngủ quên trên bàn.
Lúc Lạc Thanh Hàn muốn bảo nàng về phòng ngủ thì Bảo Cầm đi vào, thấp giọng hỏi.
“Bữa tối đã sẵn sàng, xin hỏi bây giờ dọn lên chưa?”
Tiêu Hề Hề đang ngủ gật nghe thấy hai từ bữa tối, tai nàng tức thì dựng lên.
Nàng ngồi thẳng dậy, dụi mắt hỏi.
“Tới giờ ăn tối rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lên lớp ngủ gật, ăn hàng số một.
Nàng giỏi thật!
Lạc Thanh Hàn đưa tay giúp nàng vén lọn tóc trên má ra sau tai, nhẹ giọng nói.
“Đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Lúc này, Chiết Chi đứng ngoài cửa thông báo.
“Bệ hạ, nương nương, Tam công chúa tới rồi.”
Nàng vừa nói xong, Y Mỹ bước nhanh vào.
Y Mỹ vừa vào cửa, ánh mắt nàng lập tức dán chặt vào Hoàng đế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Nàng vui mừng gọi “Bệ hạ!”
Đối với Lạc Thanh Hàn, chỉ cần là người mà hắn không quan tâm, hắn cũng chẳng thèm nhìn.
Y Mỹ tình cờ nằm trong phạm vi không quan tâm này.
Hắn không nhìn Y Mỹ, bàn tay cầm quả quýt bên cạnh lên, vừa từ từ lột vỏ vừa nhìn Hề Hề rửa mặt.
Sau khi Hề Hề rửa mặt xong, hắn đưa quả quýt đã lột vỏ cho nàng.
Tiêu Hề Hề vui vẻ cầm quả quýt, nàng ăn một nửa, nửa còn lại đưa cho Lạc Thanh Hàn.
Món ngon nên chia sẻ với người mình yêu!
Y Mỹ hoàn toàn bị phớt lờ.
Điều này khiến nàng rất giận.
Nhưng điều này cũng khơi dậy tinh thần cạnh tranh của nàng.
Lúc nàng còn ở nước Thiên Đảo, đám con cháu thế gia đều kéo đến lấy lòng nàng, chỉ cần nàng ngoắc ngón tay, đám thanh niên trẻ tuổi đó sẽ ùa đến, mặc nàng sai khiến.
Nàng đã quen với cuộc sống được mọi người tôn sùng, đồng thời nàng cũng cảm thấy nhàm chán bởi sự ngưỡng mộ quá dễ dàng có được.
Một nam nhân thờ ơ xa cách ngồi trên vị trí cao như Hoàng đế Đại Thịnh, khiến nàng cảm thấy kí.ch thích, càng có sức hấp dẫn hơn.
Y Mỹ hất cằm, trong mắt lóe lên tia sáng kiên quyết.
Nam nhân này phớt lờ nàng, nàng càng muốn chinh phục hắn!
Tiêu Hề Hề ăn quýt xong, mới chú ý đến Y Mỹ đứng bên cạnh.
Nàng cười hỏi “Tam công chúa muốn về phòng dùng bữa hay là cùng chúng ta dùng bữa?”
Y Mỹ không cần suy nghĩ, nhanh chóng trả lời.
“Ăn một mình thì có ý nghĩa gì? Ta muốn ăn cùng các người!”
Phương Vô Tửu giúp dịch câu này sang tiếng phổ thông Đại Thịnh.
Tiêu Hề Hề nhân tiện giữ Đại sư huynh ở lại dùng bữa.
Vì thế bữa tối hôm nay có thêm hai người.
Bốn người ngồi quanh bàn.
Tiêu Hề Hề vẫn ăn uống vui vẻ như thường lệ.
Đối diện với món ngon, nàng chưa từng ngần ngại, luôn dùng thái độ nghiêm túc đối diện với chúng.
Nàng vừa ăn vừa chia sẻ những món mà nàng cho là ngon với Lạc Thanh Hàn và Đại sư huynh.
Ba người hòa hợp, trông giống như một gia đình.
Điều này khiến Y Mỹ cảm thấy như mình bị bài xích.
Nàng hơi không vui.
Nàng thấy Quý phi không ngừng gắp thức ăn cho Hoàng đế, lập tức cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát của Hoàng đế, cười ngọt ngào nói.
“Bệ hạ, thử món cá này đi, thịt rất mềm.”
Động tác của Lạc Thanh Hàn khựng lại.
Sắc mặt hắn tức thì tối sầm, cuối cùng biến thành màu sắc rất khó diễn tả.
Nếu phải miêu tả thì có lẽ là đen sặc sỡ.
Phương Vô Tửu mặt không đổi sắc dịch lời của Tam công chúa.
Lạc Thanh Hàn đặt mạnh đôi đũa lên bàn, lạnh lùng nói.
“Đổi bát khác.”
Bảo Cầm nhanh chóng mang bát cơm trước mặt Hoàng đế đi, thay một bát mới sạch sẽ.
Nụ cười trên mặt Y Mỹ chợt cứng ngắt.
Phản ứng của Hoàng đế như cái tát vào mặt nàng, khiến mặt nàng nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Nàng thậm chí cảm nhận được mọi người xung quanh đang cười nhạo mình.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu tủi thân như vậy, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Nàng c.ắn môi dưới, nước mắt rưng rưng, đáng thương hỏi.
“Bệ hạ không thích ta đến vậy sao?”
Lúc Phương Vô Tửu đang định phiên dịch thì Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Câu này trẫm hiểu.”
Phương Vô Tửu đành ngậm miệng, tiếp tục im lặng xem kịch.
Nếu đổi lại là một nam nhân bình thường, thấy tiểu mỹ nhân đáng thương như vậy nhất định sẽ hạ giọng an ủi, dù thế nào thì cũng phải duy trì phong độ cơ bản nhất của một nam nhân.
Tiếc là nàng đang đối mặt với móng heo Lạc Thanh Hàn.
Móng heo không cảm xúc, cũng không có phong độ.
Hắn vô cảm hỏi lại.
“Không phải chuyện này rất rõ ràng sao?”
Hắn nói bằng tiếng của nước Thiên Đảo mới học, từ ngữ chính xác, cách phát âm cũng rất chuẩn.
Sát thương cũng tăng gấp đôi.
Y Mỹ đờ người tại chỗ.
Đôi mắt đẹp từ từ mở to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ khó tin.
Đả kích của Lạc Thanh Hàn vẫn chưa kết thúc.
Hắn nhìn Y Mỹ, lạnh lùng lên tiếng, lần này dùng tiếng phổ thông Đại Thịnh.
“Cô có biết đũa của cô bẩn thế nào không? Còn dám thọc đũa vào bát của trẫm, cô cố ý làm trẫm ghê tởm à?”
Đây là lần đầu tiên trong tối nay hắn nhìn thẳng vào Y Mỹ, nhưng ánh mắt không hề ấm áp, chỉ có bắt bẻ và ghê tởm.
Phương Vô Tửu tận tâm dịch lại.
Những từ như bẩn và ghê tởm cũng được y dịch nguyên vẹn sang tiếng của nước Thiên Đảo.
Suy cho cùng, Y Mỹ chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, chưa từng lăn xả trong xã hội, lúc này đối mặt với chán ghét không che giấu của Hoàng đế, nàng không chịu được nữa, tức thì cảm xúc vỡ vụn, bật khóc ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, thay vì được Lạc Thanh Hàn an ủi, nước mắt của nàng lại khiến chán ghét trong mắt hắn càng mãnh liệt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận