Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 880: Sủng thiếp diệt thê


Lạc Thanh Hàn không có hứng thú với chuyện phiếm trong thành.
Hắn sai người thu thập các ý kiến về cải cách thuế, sau khi phân loại xong thì đọc từng ý kiến trước mặt văn võ bá quan vào buổi thượng triều, để văn võ bá quan lắng nghe tâm tư của dân chúng.
Tất cả văn võ bá quan nghe xong đều trầm mặc không nói gì.
Nếu một hai người ủng hộ cải cách thuế, bọn họ có thể nói mấy dân chúng đó ngu muội hạn hẹp, nhưng nhiều dân chúng bày tỏ ủng hộ như vậy thì bọn họ lại không dám nói gì.
Người có thể vượt qua hàng ngàn người vào triều làm quan thì không thể nào là kẻ ngốc.
Bọn họ biết rõ dân chúng đứng về phía Hoàng đế.
Nếu bọn họ tiếp tục phản đối, không biết dân chúng sẽ mắng bọn họ thế nào.
Không ai muốn mình trở thành gian thần trong mắt người đời.
Ở thời đại này, mọi người vẫn coi trọng thể diện, đặc biệt là người đọc sách, coi trọng nhất là thể diện.
Cải cách thuế đã trở thành xu hướng chung, cuối cùng triều thần cũng không còn lên tiếng phản đối, cả quan viên bướng nhất cũng ngoan ngoãn im lặng.
Lạc Thanh Hàn rất hài lòng với kết quả này.
Chủ đề cải cách thuế kết thúc, các quan viên lập tức lấy lại tinh thần chiến đấu, lần lượt đứng ra luận tội Tĩnh huyện vương!
“Hôm qua, Tĩnh huyện vương thành thân, vốn tưởng là chuyện vui, nhưng vì hành động xốc nổi của Tĩnh huyện vương đã gây ra bạo loạn trong thành, khiến hàng chục người bị thương nặng, chuyện này gây ra hậu quả vô cùng nặng nề, Tĩnh huyện vương phải chịu trách nhiệm chuyện này!”
Lạc Diên Chi nghe vậy, sắc mặt tức thì trở nên khó coi.
Y vừa định mở miệng phản bác thì một quan văn khác lên tiếng trước.
“Vi thần cũng muốn luận tội Tĩnh huyện vương! Tĩnh huyện vương bỏ mặc chính thất trong đêm tân hôn, cố ý sủng hạnh thiếp thất, đây rõ ràng là sủng thiếp diệt thê!”
Lạc Diên Chi tức giận muốn chửi mắng
Y chỉ vào hai vết trầy trên mặt mình, lớn tiếng phản bác “Các ngươi bị mù à? Không thấy trên mặt bổn vương bị thương sao? Là Hạ Ngữ Nhiên vô lễ với bổn vương trước, bổn vương mới tức giận bỏ đi!”
Các quan văn thấy vậy càng hưng phấn hơn.
Bọn họ không sợ đối thủ phản bác, chỉ sợ đối thủ im lặng.
Một khi đối phương mở miệng phản bác, bọn họ sẽ có đất dụng võ!
Các quan văn như được bơm m.á.u gà, bắt đầu điên cuồng đả kích tinh thần Tĩnh huyện vương, trích dẫn đủ loại kinh điển từ đủ loại nguồn, ném từng đạo lý luân thường ra ngoài, hùng hồn nói mãi không ngừng.
Lúc đầu Lạc Diên Chi còn có thể phản bác vài câu, nhưng sau đó thậm chí còn không tìm được cơ hội để nói, y tức giận đỏ mặt tía tai, hận không thể xông tới đ.ấ.m bọn họ một trận.
Cuối cùng, cuộc tranh luận kết thúc với thất bại thảm hại của Lạc Diên Chi.
Các quan văn ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c như gà trống chiến thắng, vô cùng kiêu hãnh.
Lạc Thanh Hàn và các quan viên khác im lặng xem kịch.
Buổi trưa, Tiêu Hề Hề đến ngự thư phòng tìm Lạc Thanh Hàn ăn trưa.
Lạc Thanh Hàn kể nàng nghe chuyện lúc sáng, hy vọng nàng chia sẻ niềm vui với hắn.
Tiêu Hề Hề nghe xong cười tươi.
“Chúc mừng bệ hạ, cải cách thuế cuối cùng cũng có thể tiến triển thuận lợi.”
Lạc Thanh Hàn “Bọn họ chỉ không dám phản đối ngoài mặt, vẫn có thể âm thầm ra tay, ta nghe nói các thế gia trong thành gần đây tích cực hoạt động, thậm chí còn liên lạc với Anh vương và Tĩnh huyện vương, nàng đoán xem bọn họ muốn làm gì?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Ta đoán bọn họ ăn no rửng mỡ, không muốn sống ngày tháng tốt đẹp, cứ phải tự làm khổ mình.”
Làm cá muối giàu có không vui sao? Sao cứ phải gây chuyện chứ?!
Lạc Thanh Hàn “Nếu ai cũng giống nàng, thiên hạ này sẽ thái bình.”
Tiêu Hề Hề vội nói “Không không không, nếu ai cũng không cầu tiến như ta thì thiên hạ này xong rồi.”
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Một lúc sau, hắn mới nói “Đôi khi quá cầu tiến cũng không phải chuyện tốt.”
Tiêu Hề Hề “Nếu bọn họ nhất quyết muốn gây chuyện, chúng ta tìm chút việc gì đó cho bọn họ làm, chỉ cần bọn họ có việc làm thì sẽ không có thời gian gây chuyện trước mặt chàng?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có cách gì?”
Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng cá, hỏi “Chàng biết đây là gì không?”
Lạc Thanh Hàn “Cá sạo.”
Tiêu Hề Hề “Cá sạo sống ở hồ, chàng từng ăn cá biển chưa?”
Lạc Thanh Hàn lắc đầu “Chưa.”
Thành Thịnh Kinh cách bờ biển rất xa, ngày nay giao thông vô cùng lạc hậu, gần như không thể đảm bảo cá biển còn sống khi được chuyển đến Thịnh Kinh.
Dù có thì chắc chắn cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều sức người sức của.
Lạc Thanh Hàn sẽ không huy động nhân lực chỉ vì một chút lương thực như vậy.
Nếu hắn làm vậy thật, chắc chắn quan văn sẽ luận tội hắn hoang phí, không hiểu nỗi khổ của dân.
Tiêu Hề Hề hỏi tiếp “Vậy chàng có biết bên kia biển còn có những quốc gia khác, những quốc gia đó có rất nhiều thứ mà ở đây chúng ta không có, ví như hương liệu quý hiếm, đồ thủ công mỹ nghệ, còn có vô số vàng bạc trang sức.”
Lạc Thanh Hàn nảy sinh một ý “Ý nàng là ……”
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Có nhiều bảo bối như vậy đang chờ bọn họ, những thế gia đó chắc chắn sẽ bị cám dỗ, chỉ cần chàng đuổi hết bọn họ ra biển, sau này sẽ không có người tới làm chàng mất vui.”
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ sâu xa hơn nàng.
Thay vì đuổi hết bọn họ ra biển, chi bằng xem việc ra biển là một vinh dự.
Để bọn họ tranh giành phần vinh dự này.
Khi đó, Hoàng đế như hắn đây chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đấu.
Lạc Thanh Hàn “Làm sao mới khiến bọn họ tin bên kia biển có vô số bảo bối?”
Tiêu Hề Hề gắp cá vào miệng, mơ hồ nói “Ta có cách, nhưng cần một ít phí hoạt động.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng muốn bao nhiêu?”
Tiêu Hề Hề “Khoảng một trăm lượng.”
Lạc Thanh Hàn trực tiếp đưa cho nàng một ngàn lượng.
Tiêu Hề Hề cầm ngân phiếu, vui mừng khôn xiết nói “Cảm ơn kim chủ ba ba! Kim chủ ba ba, ta yêu người! Moa moa!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Bỏ đi, nể tình nàng vừa cho hắn một ý tưởng hay nên lần này sẽ không nói nàng.
Chiều hôm đó, Tiêu Hề Hề mời Lý phi và Diêu tiệp dư đến cung Vân Tụ.
Các nàng kiếm được rất nhiều tiền bản quyền từ các bài trên “Thịnh Kinh Nhật Báo”, cuộc sống cũng sung túc hơn trước.
Các nàng hành lễ với Quý phi xong thì ngồi xuống ghế cho khách bên cạnh.
Tiêu Hề Hề “Lý phi gần đây đang viết truyện gì?”
Lý phi thành thật trả lời “Gần đây bận viết truyện nhiều kỳ, không có thời gian viết truyện.”
Tiêu Hề Hề “Khi nào thì cô viết xong truyện nhiều kỳ?”
Lý phi ước tính “Chắc hai ba ngày nữa.”
Tiêu Hề Hề “Truyện tiếp theo đã quyết định viết gì chưa?”
Lý phi lắc đầu “Vẫn chưa.”
Tiêu Hề Hề quay sang hỏi câu hỏi tương tự với Diêu tiệp dư.
“Cô quyết định viết tiếp gì chưa?”
Diêu tiệp dư nghiêm túc nói “Thần thiếp có một số tài liệu, nhưng vẫn cần suy nghĩ thêm.”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung có một đề tài, hai người giúp bổn cung viết, chỉ cần hai người có thể đáp ứng yêu cầu của bổn cung, ngoài tiền bản quyền của báo, bổn cung sẽ cho hai người thêm một khoản tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận