Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 969: Ngã bệnh


Tiêu Hề Hề vừa nhìn tướng mạo của ông chủ này, thì biết tên này hay đi ăn trộm.
Hàng mà một tên trộm bán thì đàng hoàng thế nào được? Chắc chắn là đồ ăn trộm!
Nàng thấy tên trộm này quá to gan.
Mấy tên trộm khác ước gì tránh xa khỏi đám đông, cố gắng không xuất hiện ở những nơi đông người, dù muốn bán đồ ăn trộm nhưng cũng thường nhờ người quen giúp đỡ, kiểu như ông chủ trước mặt dám bày bán đồ ăn trộm quả thật hiếm thấy.
Ông chủ bày ra khí thế cố dọa Tiêu Hề Hề bỏ chạy.
Kết quả Tiêu Hề Hề chẳng những không chạy, ngược lại ông chủ bị cấm vệ bất ngờ xuất hiện bắt trói.
Ông chủ cố vùng vẫy chống cự, nhưng công phu mèo cào không thể sánh được với cấm vệ.
Cuối cùng, không chỉ người bị bắt đi mà đồ ăn trộm trên sạp cũng bị tịch thu.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề quay lại xe ngựa.
Xe ngựa chạy một đường về hoàng cung.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề còn đang cầm túi thơm, không khỏi hỏi.
“Đây là thu hoạch bất ngờ mà nàng nói?”
“Đúng vậy, túi thơm này có lẽ sẽ giúp chúng ta vạch trần chân tướng Anh vương phi bị hạ độc.” Tiêu Hề Hề mở túi, đổ hai viên thơm bên trong ra “Mùi của viên thơm này hơi lạ, ta nghi ngờ bên trong có độc.”
Trong mắt người khác, đây chỉ là một túi thơm chế tác tinh xảo.
Nhưng trong mắt Tiêu Hề Hề có thể thấy một luồng sáng đỏ mờ nhạt.
Là điềm không lành.
Luồng sáng đỏ giống nhau, buổi chiều nàng từng thấy ở phủ Anh vương, là chiếc thìa hồng ngọc bị người khác hạ độc.
Thời điểm quá trùng hợp, khiến nàng nghi ngờ hai chuyện có liên quan với nhau.
Lúc về tới hoàng cung thì sắc trời đã muộn.
Lạc Thanh Hàn định ngày hôm sau sẽ sai người kiểm tra túi thơm.
Tuy nhiên đến giữa đêm, Tiêu Hề Hề bắt đầu nôn mửa tiêu chảy, dọa hắn sợ hết hồn.
Hắn lập tức sai người gọi Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu biết Quý phi ngã bệnh, vội vàng mặc y phục, vác rương thuốc lao ra ngoài.
Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Sở Kiếm hiện giờ là Ngọc Lân vệ, có tư cách vào cung.
Y nhanh chóng mặc y phục Ngọc Lân, đeo kiếm cùng Đại sư huynh vào cung.
Vì Quý phi ngã bệnh nên cung Vân Tụ thắp sáng hết đèn, ai nấy đều lo lắng, bận rộn chạy tới chạy lui.
Thanh Tùng đang canh cửa thấy Phương thái y như nhìn thấy cứu tinh, lập tức dẫn người vào trong.
Lúc Phương Vô Tửu nhìn thấy Tiêu Hề Hề, nàng đã nôn bốn lần, đi vệ sinh ba lần, cả người gần như kiệt sức.
Nàng nằm cuộn tròn trên giường, mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như con tôm đáng thương.
Lạc Thanh Hàn vẫn ngồi bên giường, vuốt nhẹ lưng nàng, trong đôi mắt đen láy đầy đau lòng và lo lắng.
Hắn đang định thúc giục sao thái y vẫn chưa tới?
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Phương Vô Tửu đang vội vàng đi tới.
Lạc Thanh Hàn lập tức đứng lên “Mau khám cho nàng đi, nàng đột nhiên nôn mửa tiêu chảy, còn kêu đau bụng.”
Phương Vô Tửu “Bệ hạ yên tâm, ta lập tức cho khám cho muội ấy.”
Y không kịp hành lễ, vội mở rương thuốc lấy gối bắt mạch đặt dưới cổ tay Hề Hề, bắt đầu chẩn đoán cho nàng.
Tiêu Hề Hề nghe thấy giọng của Đại sư huynh, hơi thẳng người ra, quay đầu nhìn y.
“Đại sư huynh, ta khó chịu quá.”
Giọng Phương Vô Tửu rất ôn hòa “Muội khó chịu ở đâu?”
Tiêu Hề Hề “Đau bụng, buồn nôn.”
Phương Vô Tửu đưa tay ấn nhẹ bụng nàng “Ở đây có đau không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Ở trên một chút.”
Phương Vô Tửu giơ tay lên “Ở đây?”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm.”
Phương Vô Tửu đã biết chuyện gì xảy ra.
Y hỏi “Buổi tối muội ăn gì?”
Tiêu Hề Hề ậm ừ “Không nhớ nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Tối nay chúng ta ăn ở chợ đêm ngoài cung, đầu tiên nàng ăn hai bát hoành thánh lớn, sau đó ăn tàu hũ nóng, kẹo hồ lô, kẹo mè đen, bánh gạo, hạt dẻ rang, đậu phộng rang, cá đù chiên, bánh kẹp hành chiên, bánh nướng, khoai lang nướng, bắp nướng, tàu hủ chiên, mì thịt dê.”
Tiêu Hề Hề ngớ người “Sao chàng nhớ rõ vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Ta có thể nhìn một lần là nhớ.”
Tiêu Hề Hề “……”
Học sinh giỏi đỉnh vãi!
Lạc Thanh Hàn “Rốt cuộc nàng bị bệnh gì?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Không có gì, ăn nhiều chướng bụng, có hơi nhiễm lạnh thôi.”
Tiêu Hề Hề không tin được “Ta đâu có ăn nhiều, sao có thể chướng bụng được?!”
Thường công công đứng gần đó nghe vậy, nét mặt trở nên vi diệu.
Người sắp ăn hết chợ đêm rồi còn nói không ăn nhiều?
Người khiêm tốn thật đấy!
Bảo Cầm hoàn toàn không thấy Quý phi ăn nhiều, ngược lại nghiêm túc nói.
“So với lượng cơm hàng ngày của nương nương, tối nay quả thật nương nương không ăn nhiều.”
Thường công công “……”
Biểu cảm tự hào đó của cô là sao nữa?
Lẽ nào lượng cơm nhiều của Quý phi nương nương nhà cô là chuyện rất đáng tự hào sao?!
Phương Vô Tửu vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò.
“Nội thương của Quý phi chưa lành, thể trạng không còn tốt như trước, trời lạnh phải chú ý giữ ấm. Ngoài ra bớt ăn ở các quán ven đường, nhiều đồ ăn bên ngoài không hợp vệ sinh, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Lúc Tiêu Hề Hề vừa định mở miệng phản bác thì lại thấy bụng mình quặn thắt.
Chết rồi, lại đau bụng nữa!
Nàng cuống quít đứng dậy, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Bảo Cầm nhanh chóng theo sau.
Phương Vô Tửu đưa đơn thuốc cho Thanh Tùng.
Thanh Tùng cầm đơn thuốc chạy nhanh ra ngoài bốc thuốc.
Trời đã khuya, không cần bắt Phương Vô Tửu chạy tới chạy lui, xét thấy bệnh của Hề Hề còn chưa khỏi, có thái y ở bên sẽ an tâm hơn, cho nên Lạc Thanh Hàn để Phương Vô Tửu ở lại trong cung Vân Tụ.
Chiết Chi đi dọn dẹp phòng dành cho khách, mời Phương thái y ở lại qua đêm.
Sở Kiếm nhẹ nhõm khi biết sư tỷ vẫn khỏe.
Y thấy Đại sư huynh muốn qua đêm ở cung Vân Tụ, liền chạy tới ở cùng.
Giường rộng đủ cho hai người đàn ông nằm chung.
Sở Kiếm vừa nhắm mắt ngủ thì cảm thấy có thứ gì đó nhiều lông giẫm lên mặt mình.
Y mở mắt bắt gặp một đôi mắt xanh lục.
Tức thì cơn buồn ngủ của y biến mất!
Y đột ngột ngồi dậy, với lấy thanh kiếm đặt cạnh giường.
Sau đó nghe thấy một tiếng meo, con mèo vàng giẫm lên người y nhảy sang phía bên kia giường.
Lúc này, Phương Vô Tửu cũng tỉnh lại.
Đầu tiên y nhìn mèo vàng bên cạnh, sau đó nhìn Sở Kiếm đang cầm kiếm trong tay, nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phương Vô Tửu cố nhịn cơn buồn ngủ nói “Mèo này là thú cưng của Hề Hề, không hại người.”
Sở Kiếm hét lớn “Nhưng nó đã lên giường luôn rồi!”
Phương Vô Tửu “Lên thì lên thôi, dù sao đây cũng không phải giường của chúng ta, chúng ta ngủ một đêm rồi cũng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận