Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 976: Sư tỷ của y, cứ để y bảo vệ!


Y Mỹ vừa đến cung Vân Tụ, nàng không kiềm được nghển cổ nhìn quanh.
Nàng tò mò về mọi thứ ở đây.
Tiêu Hề Hề “Chiết Chi, dẫn Tam công chúa đi làm quen với môi trường đi.”
Sai khi Chiết Chi và Y Mỹ rời đi, Lạc Thanh Hàn dẫn Hề Hề về phòng ngủ.
Buổi trưa Tiêu Hề Hề không ngủ trưa, bây giờ có hơi mệt, muốn ngủ một lát.
Nàng cởi áo khoác lên giường, làm ổ trong chăn, nhưng mắt vẫn nhìn Lạc Thanh Hàn.
“Tên trộm bắt được tối qua, thẩm vấn thế nào rồi?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Tên đó đã khai rồi. Gã đích thực hay đi ăn trộm, hàng trên sạp của gã đều do gã trộm được. Theo những gì gã nói, gã đã trộm túi thơm đó từ một thương nhân buôn ngọc. Đồng thời còn trộm ít bạc và ngân phiếu, đều bị gã tiêu hết. Dựa vào miêu tả của tên trộm, họa sư đã vẽ chân dung của thương nhân buôn ngọc. Cấm vệ binh đưa chân dung đến phủ Anh vương, tiểu tư gác cửa và quản gia đều nói người đàn ông trong chân dung là thương nhân buôn ngọc từng đến vương phủ.”
Tiêu Hề Hề “Quả nhiên là cùng một người.”
Lạc Thanh Hàn “Ta đã sai người lần theo manh mối mà tên trộm cung cấp, phải mất một thời gian mới có kết quả.”
Hắn xoa xoa đầu Hề Hề, ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh.
“Mau ngủ đi, tối nay đợi ta dùng bữa.”
Tiêu Hề Hề kéo tay áo hắn “Sao chàng không hỏi ta tại sao muốn giữ Tam công chúa ở lại trong cung?”
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng, thấp giọng nói.
“Nếu nàng muốn nói thì dù ta không hỏi, nàng cũng sẽ nói với ta. Nếu nàng không muốn nói thì ta không hỏi, bất kể nàng có làm gì, ta cũng sẽ luôn đứng về phía nàng.”
Giống như nàng luôn đứng về phìa ta.
Tiêu Hề Hề nở nụ cười, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Thật ra ta thấy nàng rất thú vị nên mới giữ nàng trong cung.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng người hôn lên môi nàng “Chỉ cần nàng thích thì làm gì cũng được.”
……
Chiết Chi dẫn Y Mỹ ra ngoài.
Khi đi qua đình viện, các nàng gặp Sở Kiếm đang đứng gác.
Sở Kiếm biết nữ nhân này là Tam công chúa của nước Thiên Đảo, là người đến cướp nam nhân của sư tỷ.
Y hơi cau mày nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn Y Mỹ như muốn dùng ánh mắt đ.â.m c.h.ế.t nữ nhân này.
Y Mỹ phát hiện có người đang nhìn mình, nàng theo cảm giác nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Sở Kiếm.
Nàng sửng sốt một lúc rồi cau mày, cảm thấy rất không vui.
Tên thị vệ này sao vậy? Sao cứ nhìn nàng chằm chằm?
Dù nàng xinh đẹp như hoa thì y cũng không nên như vậy, đúng là không biết phép tắc!
Nếu ở trong hoàng cung nước Thiên Đảo, có thị vệ dám nhìn nàng chằm chằm như vậy, nàng nhất định sẽ cho y một bài học.
Nhưng đây là hoàng cung Đại Thịnh, nàng vừa mới tới, còn chưa đứng vững, không tiện ra tay.
Tạm thời chỉ đành nhịn.
Đợi sau này nàng trở thành Hoàng hậu Đại Thịnh, xem nàng trừng trị tên thị vệ vô lễ này thế nào!
Y Mỹ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nhìn thị vệ nữa.
Chiết Chi dẫn Y Mỹ tham quan cung Vân Tụ.
Lúc đầu, Y Mỹ chỉ nghĩ cung điện này hơi đẹp, nhưng đến khi nhìn thấy khoảng vườn rau rộng lớn, rừng cây ăn trái và cánh đồng ở hậu viện, nàng mới chợt nhận ra kiến thức của mình quá nông cạn!
Nàng từng nhìn thấy vô số loài hoa và thực vật kỳ lạ, cũng như đàn ông phụ nữ với đủ loại sở thích kỳ lạ.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một phi tần trồng rau trong cung!
Điều khiến nàng càng khó tin hơn là Hoàng đế lại cho phép Quý phi trồng rau trong cung!
Rốt cuộc đây là đôi Hoàng đế phi tần gì vậy?
Rốt cuộc đây là kiểu hoàng cung gì vậy?
Có lẽ vì liên tục chịu quá nhiều kíc.h thích nên khi Y Mỹ về phòng đã rơi vào trạng thái hoảng hốt thẫn thờ.
Chiết Chi cung kính nói “Đây là phòng dành cho khách đã chuẩn bị sẵn cho người, nếu người không còn căn dặn nào khác, vậy người hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Y Mỹ định thần lại, vội vàng hỏi “Hoàng đế và Quý phi đâu?”
Chiết Chi không hiểu tiếng nước Thiên Đảo, ngơ ngác nhìn nàng.
Y Mỹ chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Chiết Chi miễn cưỡng đoán được ý của nàng, bèn trả lời.
“Quý phi đang nghỉ ngơi, bệ hạ đến điện Nghị Sự.”
Y Mỹ nghi hoặc nói “Còn đang là ban ngày, sao Quý phi lại nghỉ ngơi?”
Chiết Chi nghe không hiểu, chỉ có thể mỉm cười che giấu ngượng ngùng.
Y Mỹ bực bội xua tay “Bỏ đi, ngươi đi đi.”
Lần này Chiết Chi hiểu ý nàng, cung kính hành lễ.
Sau khi Chiết Chi rời đi, Y Mỹ ngồi một mình trong phòng rất buồn chán.
Nàng không nhịn được đẩy cửa, muốn lẻn ra ngoài.
Kết quả vừa ra ngoài đã đụng phải Sở Kiếm đang đứng dưới hiên.
Sở Kiếm lạnh lùng nhìn nàng như đang nhìn tên trộm đột nhập vào lãnh địa của mình, đầy cảnh giác và thù địch.
Tuy nhiên, Y Mỹ cảm thấy thị vệ này chắc chắn thèm muốn vẻ đẹp của nàng nên cứ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng không khỏi cau mày, chán ghét nói.
“Ngươi đừng nhìn ta như thế.”
Sở Kiếm cười lạnh, y phải trông chừng nàng ta, tránh để nàng ta nhân cơ hội làm chuyện xấu.
Y Mỹ thấy y vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng bực bội nhưng lười tranh cãi với một tên thị vệ, cuối cùng nàng chỉ đành quay về phòng, giận dữ đóng cửa lại.
Tiêu Hề Hề ngủ một giấc ngon.
Lúc nàng dậy thì trời đã tối.
Bảo Cầm hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục.
Tiêu Hề Hề vừa ngáp vừa hỏi.
“Tam công chúa thế nào rồi?”
Bảo Cầm thành thật nói “Nàng vẫn luôn ở trong phòng.”
Tiêu Hề Hề khá kinh ngạc “Sao nàng ngoan ngoãn như vậy?”
Thao hiểu biết của nàng, cô nương đó chắc chắn sẽ nghĩ cách gây chuyện.
Bảo Cầm mím môi cười “Sở Kiếm luôn trông chừng nàng, không cho nàng cơ hội làm bậy.”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu nói “Ra là vậy.”
Tắm rửa xong, nàng được Bảo Cầm dìu ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy Sở Kiếm đang đứng thẳng trong đình viện.
Sở Kiếm mặc y phục Ngọc Lân đỏ tươi, đứng thẳng cầm kiếm, mày kiếm mắt sao, dung mạo tuấn tú, khi không nói chuyện có chút khí chất phóng khoáng của một thiếu niên hiệp khách.
Y thấy sư tỷ ra ngoài, lập tức cười ngu ngơ, hệt như một tên ngốc.
Tiêu Hề Hề thở dài.
Ài, uổng cho cái vẻ ngoài đẹp trai.
Nàng vẫy tay với Sở Kiếm, ra hiệu cho y lại gần.
Sở Kiếm nhanh chóng chạy tới chỗ nàng.
Tiêu Hề Hề “Đệ đứng cả ngày cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Sở Kiếm “Đệ không mệt.”
Sư tỷ còn chưa khỏi bệnh, Tam công chúa đó nói không chừng sẽ nhân cơ hội làm chuyện xấu với sư tỷ, y nhất định phải ở trong cung bảo vệ sư tỷ.
Trong lòng y tràn ngập ý thức về sứ mệnh và trách nhiệm.
Sư tỷ của y, cứ để y bảo vệ!
Tiêu Hề Hề “Đệ đứng cả ngày rồi, trời cũng tối rồi, đệ nên thay ca với người khác rồi, thức khuya dễ bị hói lắm đấy, nhìn Mai phủ doãn của phủ Kinh Triệu xem, trẻ tuổi như vậy mà đã hói rồi, đệ muốn giống vậy sao?”
Sở Kiếm tức thì sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, vội lắc đầu “Đệ không muốn!”
Tiêu Hề Hề trìu mến nhìn y “Vậy đệ về đi, phải trân trọng cơ hội được ngủ sớm, rất nhiều người muốn ngủ sớm nhưng không có cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận