Xuyên Về Cổ Đại Ta Làm Vợ Bé Lợi Hại (Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối)

Chương 929: Sợ tội tự sát


Quý phi đã mất tích một ngày một đêm, nếu bọn bắt cóc lên đường ngày đêm, lúc này hẳn là đã đưa Quý phi rời khỏi phạm vi của thành Thịnh Kinh.
Đến địa phận của các quận huyện khác, phủ Kinh Triệu không dễ dàng can thiệp nữa.
Nhưng Hoàng đế không quan tâm, hắn chỉ cần kết quả.
Không chỉ có phủ Kinh Triệu, mà cả người của Thành Phòng Doanh, Tuần Phòng Ti cũng được phái ra ngoài tìm kiếm tung tích của Quý phi.
Trước khi Hoàng đế bỏ cuộc, không ai dám chểnh mảng.
Mai Quảng Đào đã qua đêm ở phủ Kinh Triệu, sắc mặt trông rất xấu.
Y đang định chợp mắt một lúc thì Đường đại phu tìm tới.
Mai Quảng Đào miễn cưỡng tỉnh lại, không còn lòng dạ hàn huyên, nên trực tiếp hỏi.
“Chuyện gì?”
Đường đại phu “Tiểu nương tử cứu về hôm qua đã tỉnh, cô nương ấy nói muốn gặp ngài.”
Mai Quảng Đào tưởng tiểu nương tử muốn đích thân cảm ơn mình, y đã gặp chuyện này rất nhiều lần nên lập tức từ chối.
“Không cần, để cô nương đó nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này ta rất bận, có chuyện gì thì nói sau.”
Đường đại phu không ngạc nhiên, thấy sắc mặt Mai Quảng Đào rất xấu, biết đại nhân lại thức đêm, bèn đề nghị nói.
“Nhân lúc bây giờ không có chuyện gì, ngài nghỉ ngơi một lát đi, hạ quan cáo lui.”
Mai Quảng Đào xua tay “Đi làm việc của ngươi đi.”
Đường đại phu chắp tay với y, xoay người bước ra ngoài.
Mai Quảng Đào ngáp dài, trông rất buồn ngủ.
Đúng lúc này, một nha dịch chạy vội vào, hoảng sợ nói.
“Phủ doãn đại nhân, Đường đại phu, hai người đưa về hôm qua tự sát rồi!”
Đường đại phu dừng bước, xoay người lại nhìn nha dịch kia.
Động tác của Mai Quảng Đào cũng cứng đờ.
Y kinh ngạc hỏi “Ngươi nói ai tự sát?”
Nah dịch vội nói.
“Hôm qua không phải giải sáu người từ đường lớn Tây Nam ngoài thành về sao? Trong đó có hai người bị thương nặng, đang được điều trị trong ngục. Mọi chuyện vẫn đang ổn, nào ngờ đêm qua, hai người đàn ông này lén đập vỡ bát thuốc rồi dùng mảnh sứ c.ắ.t c.ổ họng. Sáng nay lúc thuộc hạ phát hiện thì bọn họ đã c.h.ế.t rồi!”
Hai ngày nay, Mai Quảng Đào bận rộn tìm kiếm Quý phi, những việc gấp khác giao cho thuộc hạ xử lý, còn những việc ít gấp hơn tạm thời gác lại, đợi rảnh rỗi sẽ xử lý sau.
Sáu người được đưa về ngày hôm qua là trường hợp không cần xử gấp.
Mai Quảng Đào giam bọn họ trước, chờ xử lý sau.
Để tránh hai bên xảy ra xung đột, ba người đánh bị nhốt một phòng, hai người bị thương nhốt một phòng, còn tiểu nương tử là nạn nhân đang bất tỉnh tạm thời giữ trong phòng khách ở hậu viên phủ Kinh Triệu.
Nhưng điều không ai ngờ tới là hai người bị thương lại tự sát!
Mai Quảng Đào sờ trán, biết kế hoạch nghỉ ngơi của mình đã hỏng bét.
Y sai người lấy mũ quan, che đi phần chân tóc bấp bênh của mình, nói với Đường đại phu.
“Đi thôi, cùng ta đến đại lao xem thử.”
Đường đại phu chắp tay nói “Vâng.”
Trong phòng giam tối tăm có hai người nằm trên đất, cổ bị cắt một cách dã man, m.á.u thấm vào quần áo lan thành một vũng m.á.u đỏ tươi.
Trong tay bọn họ còn cầm mảnh sứ vỡ.
Mảnh sứ sắc nhọn dính đầy máu.
Đường đại phu bước tới kiểm tra, xác nhận cả hai đã tắt thở.
Còn nguyên nhân tử vong là vì c.ắ.t c.ổ họng mất m.á.u quá nhiều.
Kết quả tra xét hiện trường, quả thật đây là một vụ tự sát.
Sắc mặt vốn không tốt mấy của Mai Quảng Đào đã trở nên cực kỳ xấu xí.
Quý phi còn chưa tìm được, lúc này trong ngục lại xảy ra chuyện.
Hết chuyện này tới chuyện khác.
Ông trời đúng là có thành kiến với chân tóc của mình mà!
Mai Quảng Đào nhìn đám cai ngục bất an đứng gần đó, tức giận nói.
“Người tự sát trước mắt các ngươi rồi, các ngươi làm việc thế nào vậy hả? Tất cả phạt bổng lộc ba tháng, nếu còn tái phạm thì cút về nhà làm ruộng cho bổn quan!”
Cai ngục vội vàng quỳ xuống “Thuộc hạ biết sai rồi, nhất định sẽ sửa!”
Mai Quảng Đào không nhìn bọn họ nữa.
Y bảo Đường đại phu đưa t.h.i t.h.ể đến phòng ngỗ tác, kiểm tra cẩn thận xem có thể tìm ra manh mối nào khác không.
Đường đại phu hỏi “Có lẽ nào là sợ tội tự sát?”
Mai Quảng Đào “Chỉ là đánh nhau, đến mức sợ tội tự sát sao?”
Đường đại phu “Ta nghe tiểu nương tử kia nói hai người này muốn bắt cóc nàng, ba người còn lại là huynh đệ của nàng, ba người đó đứng ra bảo vệ nàng mới đánh hai người này bị thương, có lẽ hai người này sợ tội ác của mình bại lộ nên tự sát.”
Mai Quảng Đào vẫn lắc đầu “Chắc là không, dù là cướp dân nữ nhà lành, cũng chỉ bị xăm hình sung quân, không đến mức phải tự sát.”
Y thở dài “Xem ra ta phải đi gặp tiểu nương tử đó mới được.”
Sau khi ra khỏi phòng giam, Mai Quảng Đào đi thẳng đến phòng khách nơi Tiêu Hề Hề đang ở.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng ngồi dậy nói “Mời vào.”
Mai Quảng Đào mở cửa bước vào.
Khoảnh khắc y nhìn thấy Tiêu Hề Hề, cả người đờ ra.
Y từng vào cung, từng gặp Quý phi, nên đương nhiên biết Quý phi trông thế nào.
Dù tiểu nương tử trước mặt đã tẩy trang, mặc váy vải thô, không đeo trang sức, khác xa với Quý phi được sủng ái nhưng gương mặt vẫn không có gì thay đổi.
Mai Quảng Đào liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Quý phi nương nương đang mất tích!
Quý phi mà cả thế giới đang tìm kiếm đang ở hậu viện của phủ Kinh Triệu!
Đây lẽ nào là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công trong truyền thuyết sao?!
Tiêu Hề Hề thấy y cứng đờ tại chỗ, khó hiểu hỏi.
“Khanh sao vậy?”
Mai Quảng Đào tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ với nàng.
Y kích động nói “Vi thần bái kiến Quý phi nương nương, vi thần không biết Quý phi nương nương đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa, mong nương nương thứ tội.”
Tiêu Hề Hề “Không sao, không biết không có tội.”
Mai Quảng Đào đứng thẳng lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Quý phi như đang nhìn bảo vật quý hiếm.
Lúc này, hàng loạt mưa đạn điên cuồng chạy trong đầu y —
Ta tìm thấy Quý phi nương nương rồi!
Ta có thể tan làm sớm rồi!
Ta không cần thức đêm nữa!
Chân tóc của ta được cứu rồi!
Tiêu Hề Hề thấy y lại đờ người, đành chủ động lên tiếng.
“Trong khoảng thời gian bổn cung mất tích, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng thế nào rồi?”
Vừa nói đến chính sự, Mai Quảng Đào lập tức hoàn hồn, nói nhanh.
“Bệ hạ vì chuyện người mất tích đã nổi trận lôi đình, lệnh phủ Kinh Triệu, Tuần Phòng Ti với cả Thành Phòng Doanh tìm kiếm khắp nơi. Từ lúc biết tin người mất tích đến nay, một ngày một đêm chưa chợp mắt, chỉ lo tìm người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận