Âm Phủ Thần Thám

Chương 10: Động U chi đồng

Tôi vừa kịp nói xong câu đó, mấy tay cảnh sát đã đè bả vai tôi xuống. Nữ hình cảnh lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi vào đây?"
"Chẳng ai cho, nhưng tôi thấy ông ta kết luận sai, không nhịn được muốn nói ra." Tôi đáp.
"Nực cười!" Nhân viên pháp y cười lạnh: "Ta tính sai? Ta là người nhiều năm công tác nhất trong đội cảnh sát hình sự, thực sự cũng bội phục dũng khí của ngươi. Loại tiểu tử không biết trời cao đất dày như ngươi ta gặp rất nhiều, đọc qua mấy cuốn 'Sherlock Holmes' liền nghĩ mình chính là thần thám. Tiểu Đào, cô cứ để cho nó nói, ta muốn xem ngà voi có mọc ra từ miệng chó được hay không."
"Chú Tần, chúng ta còn có nhiều việc phải làm, không có thời gian chơi đùa với tên nhóc này." Nữ cảnh sát nhắc nhở.
"Không sao, không sao, cũng có tốn nhiều thời gian lắm đâu. Tiểu tử, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói xem, người này bị sát hại như thế nào? Nhưng có điều này ngươi cần hiểu rõ, cản trở cảnh sát điều tra là tội phải giam giữ. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau xin lỗi ta, ta sẽ bỏ qua tội lộng ngôn." Pháp y Tần nổi giận nói.
Tôi thầm bật cười, tôi lộng ngôn? Chẳng biết lát nữa ai sẽ là người phải xin lỗi: "Nếu tôi nói đúng thì sao?"
"Làm sao có thể." Pháp y Tần cười to.
Tôi xuống nước: "Tôi nói là ngộ nhỡ chó ngáp phải ruồi, tôi chỉ ra được thì sao?"
"Nếu đúng như vậy, vụ này ta không điều tra nữa, để ngươi làm, được không?" Pháp y Tần vừa dứt lời, mấy cảnh sát bên cạnh đều phá lên cười, dường như muốn thấy tôi sẽ bẽ mặt thế nào.
"Tần pháp y." Nữ cảnh sát cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở lão không nên nói bậy bạ.
Pháp y Tân giơ tay thủ thế, tỏ ý bảo nàng đừng ngắt lời. Xem ra lão nhân viên pháp y này tuổi nghề khá cao, đối với vị nữ cảnh sát trẻ tuổi có phần bề trên.
"Tiểu tử, nói nghe xem nào." Ông ta nói.
"Được!" Tôi bước tới gốc hòe già mà nam sinh kia treo cổ. Lúc treo cổ, vì để với tới cành cây, người chết đã chồng một đống đá dưới chân. Nhưng bên cạnh đống đá đó, có một đám cỏ bị lún nhẹ xuống. Tôi chỉ vào vết lún, nói: "Các người nhìn xem, chỗ này có một vết lún, chứng tỏ lúc người nam sinh tự sát, có người đứng cạnh đống đá này, đỡ hắn lên. Có ai tự sát mà lại cần giúp đỡ không? Cho nên đây chẳng phải mưu sát thì là gì?"
Tần pháp y cười: "Ta còn tưởng ngươi nhìn thấy đầu mối quan trọng gì, hóa ra là cái này. Sáng sớm hôm nay, một công nhân vệ sinh sân trường phát hiện có người treo cổ, liền đỡ người chết xuống, đây là dấu chân của anh ta. Thế nào, còn gì để nói nữa không?"
Tôi lắc đầu: "Đây căn bản không phải dấu chân."
Tần pháp y đột nhiên im lặng, nữ cảnh sát cũng hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ta. Ông ta nói: "Ta nghĩ ra rồi, là vừa nãy ta khám nghiệm tử thi, có đặt hộp dụng cụ ở đây, vậy mà cũng trở thành manh mối quan trọng của ngươi."
Trong lòng tôi hiểu rõ, lão pháp y này vì giữ sĩ diện mà giải thích chống chế, nói vết tích hung thủ lưu lại là do mình làm.
Nhưng nữ cảnh sát lại tin lời giải thích này của ông ta, ánh mắt mới lóe lên nghi ngờ đã thu về. Khả năng dưới con mắt của cô ta, Tần pháp y có thâm niên trong đội hình sự, nên không thể nghi ngờ.
Tôi biết, người ngoài nhìn vào, vết lún trên cỏ cũng chẳng phải là đầu mối gì cho cam, nhưng với tôi lại khác. Bởi vì trong thời gian dạy dỗ tôi, ông nội mỗi ngày đều điều chế một loại thuốc giãn đồng tử cho tôi uống. Uống được 50 ngày, mắt tôi bất chợt giống như bị mù, ông bảo tôi không cần phải sợ, là mắt tôi đang tự điều chỉnh lại.
Ba ngày sau, thị lực của tôi phục hồi, những thứ nhìn thấy đã khác trước rất nhiều. Một hạt vừng trong mắt tôi có thể lớn như cối xay, tôi có thể quan sát cả lỗ chân lông trên da thịt, thậm chí động tác vỗ cánh của con ong cũng nhìn ra chi tiết. Bởi đôi mắt quá mẫn cảm như vậy, nên thời gian đó tôi chỉ có thể ngồi trong phòng tối, chỉ một chút ánh sáng, dù là ánh lửa quẹt diêm cũng làm mắt tôi đau như kim châm.
Tôi dần hiểu ra, ông nội đang dùng một chút thủ pháp đặc biệt để trui rèn mình. Qua một thời gian khá lâu, cơ thể tôi mới dần thích ứng với đôi mắt, thị lực trở nên phi thường, có thể thu phóng tùy ý. Ông nội nói, đôi mắt này chính là điểm đặc biệt của người nhà họ Tống: "Động U chi đồng", là trợ thủ đắc lực trong việc phá án.
Trong mắt tôi, hình dáng vật thể đè lên bụi cỏ không giống với hộp dụng cụ, hơn nữa, cọng cỏ đã có dấu hiệu khô héo, theo tôi đánh giá, dấu vết này lưu lại ít nhất là tám đến mười tiếng trước.
Khi nãy quan sát lão Tần khám nghiệm tử thi, từ thi ban, độ cứng, độ giãn của đồng tử, tôi nghĩ rằng thời gian nam sinh tử vong cũng trùng khớp với thời điểm dấu vết lưu lại. Nhưng lão Tần lại nói thời gian chết ít nhất phải mười tiếng trở lên, chi tiết này tôi cũng không muốn đôi co với lão.
Chỉ đáng tiếc, những thứ tôi thấy, người khác lại không thể thấy; nữ cảnh sát nói: "Thật là lãng phí thời gian, mau đuổi tiểu tử này ra ngoài đi."
"Chờ đã, ngoài vết lún trên cỏ, trên thi thể còn lưu lại dấu tay hung thủ, cái này mấy người cũng không nhìn ra sao?" Tôi hỏi.
Nữ cảnh sát ngẩn người một chút, ra hiệu cho mấy tên cảnh sát buông tôi ra. Lão Tần cười lạnh: "Tiểu Đào, tên tiểu tử này lại ăn nói bừa bãi rồi, ta đã dùng tia tử ngoại chiếu qua, trên người chết căn bản không có dấu vân tay."
"Tôi không nói dấu vân tay, mà là vết bàn tay. Bất kỳ loại vật thể nào, chỉ cần có vật khác đè lên tạo áp lực, đều sẽ lưu lại dấu vết, cho dù là một cái bàn hay một tảng đá. Cơ thể con người sau khi chết, các cơ ngừng hoạt động, máu cũng không lưu thông, mặc dù bất kính nhưng có thể nói thi thể cũng như một loại đồ vật." Tôi hít sâu một hơi, giải thích.
"Tiểu tử, ngươi chưa tỉnh ngủ à, hay đang mộng du? Cái gì mà thi thể cũng là đồ vật, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được, ta dùng máy móc còn chẳng tìm ra vết tích, mà ngươi lại dùng mắt thường nhìn thấy, khoác lác không biết đường." Lão Tần khinh miệt nhìn tôi.
"Nếu tôi có thể làm nó hiện ra, ông sẽ làm gì?" Tôi đột nhiên lộ ra một sự tự tin, mỉm cười.
"Điều này là không thể. Máy móc của ta giá cả mấy chục vạn còn chẳng tìm ra, ngươi làm sao mà tìm ra được." Pháp y Tần nói.
"Ông tin hoàn toàn vào máy móc sao? Máy móc đâu phải vạn năng, khám nghiệm tử thi cần nhiều phương pháp phối hợp, nhiều công cụ khác nhau, có lúc một tờ giấy cũng có hiệu quả, máy móc mấy chục ngàn lại chưa chắc tìm ra." Tôi đáp.
Nữ cảnh sát nhìn tôi từ đầu tới chân, có vẻ như hứng thú với tôi, hỏi: "Tiểu tử, ngươi học khoa gì?"
"Việc này không liên quan tới sở trường của tôi, mặc dù tôi không học ngành pháp y, nhưng tôi nghĩ mình có thể đấu lại ông ta." Tôi cố ý liếc pháp y Tần, khiêu khích.
Quả nhiên lão bị tôi kích, nổi trận lôi đình: "Tiểu Đào, cô để cho hắn làm, để hắn làm! Ta lại muốn xem hắn có trò gì. Tuổi nghề của ta còn lớn hơn tuổi đời của tiểu tử này, ta không tin thứ ta không tìm ra mà một tiểu sinh ngoài giờ đọc vài cuốn sách lại tìm ra được. Nếu đúng, ta sẽ xin từ chức."
"Tần pháp y, việc này không cần thiết phải vậy đâu." Nữ cảnh sát tỏ vẻ khó xử.
"Không sao, giờ tại lại muốn giáo huấn tên múa rìu qua mắt thợ này một chút." Lão Tần ngồi bệt xuống đất.
Tôi cười nói: "Ông nói lời phải giữ lời đấy nhé."
"Nhất định! Dĩ nhiên giữ lời, có điều nếu ngươi không tìm ra, thì sao?" Lão Tần hung hăng lườm tôi.
"Cứ bắt tôi vào tù." Tôi nhún vai.
Nữ cảnh sát thở dài: "Anh bạn nhỏ, ngươi đã làm mất rất nhiều thời gian ở đây của chúng ta, ta không nói đùa đâu. Nếu như ngươi không tìm ra được gì, ta sẽ bắt ngươi về tội cản trở người thi hành công vụ. Ngươi nên nhớ rõ, nhìn ngươi có vẻ vẫn đang là sinh viên năm ba năm tư, nếu bị tạm giam, dù nhà trường không đuổi học ngươi, trong hồ sơ cũng có vết nhơ, sau này đừng mong có việc làm tốt."
"Ta rõ." Tôi bình tĩnh nói.
Không phải là tôi tự phụ, mặc dù 'động u chi đồng' chưa thấy vết tích trên thi thể, nhưng đầu mối mưu sát rõ ràng đang bày trước mắt tôi, trừ khi hung thủ biết bay, nếu không nhất định trên thi thể sẽ có dấu tay.
Suy từ những điều này ra, tôi hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Nữ cảnh sát cười gượng gạo: "Vậy được, ngươi thích khám nghiệm thì tới khám nghiệm đi, cần công cụ gì cứ nói.".
"Không, tôi không cần mấy công cụ đó." Liếc mắt một cái ra bên ngoài, thấy Vương Đại Lý đang thấp thỏm đứng xem, tôi gọi: "Đại Lý, tới đây một chút.".
Hắn vén dây cảnh giới lên, cúi đầu cười với nữ cảnh sát, sau đó kéo áo tôi, nói nhỏ: "Dương tử, lần này ngươi chơi đùa quá trớn rồi, dám khoác lác như vậy. Bình thường thấy ngươi hiền lành thật thà, nói chuyện với gái còn đỏ mặt, sao đột nhiên lại trở nên như vậy. Có phải ngươi bị kích thích không? Này, ngươi có hỏi tên của nữ cảnh kia không? Có bạn trai chưa?"
Tôi lườm hắn: "Đại Lý, ngươi giúp ta chạy về, mở tủ quần áo của ta, tìm một cái ô giấy dầu màu đỏ tới đây."
"Để làm gì?"
"Ngươi đừng hỏi, cứ lấy tới đây là được." Tôi còn căn dặn hắn: "Nhớ, những thứ khác trong ngăn kéo của ta nhất định không được động vào."
"Được, ngươi chờ ta một lát." Vương Đại Lý vội chạy đi luôn.
Tần pháp y châm một điếu thuốc, nói: "Ta nghỉ ngơi một chút, chờ xem kịch vui sắp tới."
"Được, ông cứ chờ xem trò hay đi." Tôi nghênh mặt lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận