Âm Phủ Thần Thám
Chương 16: Đánh cược
Nhưng giờ cô ấy hỏi tới mức này, tôi cũng đành tiết lộ một chút: "Thực ra tổ tiên nhà chúng tôi đều làm Ngỗ Tác, chính là nhân viên nghiệm xác thời cổ."
"Ý anh nói, những phương pháp này đều là tuyệt chiêu của Ngỗ Tác?" Hoàng tiểu Đào khá thông minh, hỏi.
"Đúng, nếu không cô cho rằng đó là gì? Chẳng lẽ là tôi bộc phát trí não nghĩ ra à, đều là tri thức của tổ tiên để lại thôi." Tôi đáp.
Thông qua phim truyền hình, ít nhiều mọi người cũng nghe qua nghề Ngỗ Tác, nhưng lại chẳng mấy ai hiểu rõ rốt cuộc Ngỗ Tác làm thế nào để nghiệm thi. Bởi vậy nghề này quá sức thần bí, so với đạo sĩ, hòa thượng còn thần bí hơn.
Tiểu Đào lẩm bẩm: "Xem ra cổ nhân cũng không phải mông muội."
Tôi cười: "Đây là ý gì, cô cho rằng mấy ngàn năm trước không có điện thoại, không có ti vi, thì người Trung Quốc sống như loài vượn sao? Thực ra, rất nhiều kỹ thuật, người Trung Hoa đã đi trước thế giới, từ thời nhà Thanh mới bắt đầu lụi tàn. Những giá trị tinh thần cổ nhân để lại, như Kinh Dịch, Hoàng Đế nội kinh, vân vân, trong đó cũng có bao hàm học vấn, thậm chí thời nay nhiều chuyên gia cũng chưa hiểu hết."
Hoàng tiểu Đào lắc đầu nói: "Những thứ đó hầu hết đều là mê tín dị đoan, tôi không hiểu, cũng chẳng thể tin."
"Vậy vừa rồi cô xem tôi nghiệm thi, thấy là mê tín dị đoan ư? Nhưng tại sao mỗi bước tôi đều dùng khoa học giải thích, khiến cô không thể không tin?" Tôi đáp.
"Được rồi, tôi thừa nhận anh thực sự có tài." Hoàng tiểu Đào bất đắc dĩ nhận thua.
Tôi thầm bật cười, nghe cô ấy nói, tức là chỉ thừa nhận tôi có tài, mà không hề thừa nhận chính tổ tiên thời xưa mới lợi hại. Người thời nay, do ảnh hưởng của nền văn minh, vẫn luôn cảm thấy có máy bay, xe hơi mới là đỉnh cao trí tuệ, quan niệm này sẽ còn kéo dài lâu nữa. Bởi vậy tôi cũng lười tranh cãi.
"Thi thể có cần khám nghiệm tiếp không?" Tiểu Đào hỏi.
"Không còn gì để khám nghiệm nữa, bây giờ tranh thủ trời còn sớm, chúng ta tìm thêm vật chứng." Tôi xoa xoa tay nói.
Hoàng tiểu Đào gật đầu: "Được." Đúng lúc này, một người mặc áo blouse trắng, tay xách hộp dụng cụ, dẫn theo hai cảnh sát, hăm hăm hở hở đi tới.
Tôi liếc một cái, thì ra là pháp y Tần. Trong đầu tôi thầm nghĩ, lão già này chẳng phải đã tuyên bố rút khỏi vụ án sao? Giờ lại trở lại, mặt cũng dày quá đi.
"Không còn gì để khám nghiệm?" Pháp y Tần cười lạnh, quan sát một vòng, nói: "Giả thần giả quỷ, cái gì mà Ngỗ tác, dấu vân tay ngươi kiểm tra chưa? DNA ngươi phân tích chưa? Vậy mà thi thể bị ngươi dày vò thành như thế này, Hoàng tiểu Đào, cô coi hiện trường án mạng là nhà trẻ à, lại mang tiểu tử này tới chơi, trở về rồi xem cô giải thích thế nào với cấp trên."
Xem ra vừa rồi chúng tôi nói chuyện đều bị lão nghe được, Hoàng Tiểu Đào cau mày nói: "Tần pháp y, chẳng phải ông đã nói sẽ rút khỏi vụ này, sao giờ lại quay lại?"
"Đúng vậy, ta nói sẽ rút lui, nhưng chỉ là rút lui vụ án treo cổ, không phải vụ án chặt đầu này." Pháp y Tần nghiêm mặt nói.
"Làm ơn đi, hai vụ án này rõ ràng cho thấy là cùng một hung thủ gây ra." Hoàng tiểu Đào dở khóc dở cười.
"Cô nói mấy lời này với ta cũng vô dụng, có gì thì về giải thích với đội trưởng Lâm. Lúc nãy đội trưởng Lâm gọi điện tới, hỏi tại sao ta không có ở hiện trường? Ta trả lời là cô không gọi tôi tới điều tra, còn dẫn theo một sinh viên không rõ lai lịch tới làm càn. Đội trưởng Lâm rất tức giận, đã tước quyền tổ trưởng của cô, hiện giờ chuyên án này do ta toàn quyền tiếp quản, không tin cô cứ gọi điện về hỏi." Tấn pháp y dương dương tự đắc nói, lộ ra một bộ mặt tiểu nhân đắc chí.
Hoàng Tiểu Đào giận đến phùng mang trợn má, siết chặt nắm đấm.
Tôi thầm nghĩ, lão Tần này thật là giải hoạt, nhất định là bị tôi chọc tức nên đã lén mách lẻo với cấp trên. Chắc chắn lúc nói chuyện, lão cũng thêm mắm thêm muối, làm xấu hình ảnh của chúng tôi.
Bây giờ dành được chức tổ trưởng, liền không kịp chờ đợi, lập tức muốn lấy lại danh dự.
Tần pháp y lấy điện thoại di động ra, đưa cho tiểu Đào, lạnh lùng nói: "Cô mau gọi điện cho đội trưởng Lâm giải thích đi. Xin đội trưởng khoan hồng, có khi còn có cơ hội ở lại trong tổ chuyên án của ta."
Lão cố ý nhấn mạnh chữ 'của ta', hiển nhiên là đánh phủ đầu chúng tôi. Tiểu Đào không nhận điện thoại, lão liền cất đi, thờ ơ liếc qua tôi: "Tiểu tử, ngươi có biết làm nhục thi thể mắc tội gì không?"
"Làm nhục thi thể? Con mắt nào của ông thấy tôi làm nhục thi thể? Tôi đang khám nghiệm tử thi cơ mà." Tôi chẳng thèm khách khí kính trọng gì cả, vốn nể lão đã có tuổi, tôi còn nhường lão một đường, giờ tới nước này thì chẳng cần nữa.
"Hừ, cái trò mèo này mà ngươi cũng gọi là khám nghiệm tử thi, ngươi có giấy chứng nhận hành nghề không? Ta thấy ngươi chỉ làm bừa mà thôi." Tần pháp y cả giận.
"Nếu như tôi làm bừa, mà lại có thể phá được vụ án này, vậy nhân viên pháp y chuyên nghiệp như ông, há chẳng phải là phế vật sao?" Tôi đáp.
"Trò hề, chỉ bằng mấy mánh khóe cổ quái mà muốn phá vụ án, ngươi nghĩ rằng cảnh sát như chúng ta cộng lại còn kém hơn so với ngươi sao? Khi nào rảnh rỗi ngươi tới nhà ta chơi đi, ta thấy ngươi và cháu ta nhất định là có tiếng nói chúng. Cháu ta rất thích xem "thám tử Conan", một bộ phim hoạt hình ngây thơ." Tần pháp y tới trước mặt tôi, châm chọc.
Tôi chẳng bị lão khiêu khích chọc giận, ngược lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường: "Tần pháp y, ý ông là, bây giờ Hoàng Tiểu Đào đã bị đá ra khỏi tổ chuyên án?"
"Đúng, cô ta nên cám ơn ngươi mới phải." Tần pháp y đáp.
"Nói cách khác, từ giờ cô ấy có thể đơn độc hành động?" Tôi hỏi tiếp.
Tần pháp y bật cười thành tiếng: "Tiểu tử, không phải ý ngươi là, hai người các ngươi đơn độc phá vụ án này chứ? Chưa nói tới hai ngươi có đủ kiên nhẫn hay không, nếu không chấp hành mệnh lệnh, hành động tùy tiện sẽ bị phạt."
"Chớ nói nhảm, nếu như tôi phá được vụ án này thì sao?" Tôi cắt lời.
"Nếu ngươi phá được án..." Tần pháp y đột nhiên dừng lại, nhìn tôi. Tôi biết lão đang do dự, vừa nãy lão đã bị tài trí của tôi đánh ngã một lần, bây giờ không dám khoác lác.
Tôi cố ý khích bác: "Nói nhiều như vậy làm gì, thực ra trong lòng ông vẫn chưa chắc, không dám đánh cược với một tiểu tử chưa ráo máu đầu như tôi, có muốn tôi chia sẻ cho ít thông tin không? Tôi nhớ lúc nãy ông có nói, nếu tôi phá được vụ án này, ông còn từ chức nữa cơ, cứ tưởng là thật."
Tần pháp y cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi đúng là cuồng vọng. Được, bây giờ ta đánh cược với ngươi tại đây. Nếu như ngươi có thể phá vụ án này, ta sẽ lập tức về hưu. Có điều ngươi cũng đừng quá đắc ý, nếu như ta phá vụ này trước ngươi thì sao?"
Tôi quay qua hỏi tiểu Đào: "Tội xâm phạm thi thể cao nhất là bao nhiêu năm?"
"Tối đa là ba năm."
"Được, nếu như ông có thể phá vụ án này trước tôi, thì cứ bắt tôi theo tội làm nhục thi thể, tôi cam đoan không mời luật sư, mặc cho tòa xét xử." Tôi nói.
"Này." Tiểu Đào hốt hoảng kêu lên: "Tống Dương, loại chuyện này không thể mang ra nói đùa được, làm nhục thi thể là trọng tội, anh không thể xung động như vậy. Không điều tra nữa thì không điều tra, có gì to tát đâu."
Tần pháp y ngắt lời: "Được, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, cứ theo lời ngươi mà làm."
"Vậy ta cùng chờ xem." Tôi mỉm cười.
"Hừ, chờ xem." Tần pháp y xạm mặt lại.
Vừa nãy nói chuyện với lão, tôi đã thò tay vào trong túi bấm điện thoại, ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện này, phòng lão đầu tới lúc đó lại lật lọng.
Tôi tuy là người khiêm tốn, nhưng Tần pháp y ỷ vào lý lịch của lão, leo lên đầu tôi với Hoàng Tiểu Đào. Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, lần này không khiến bộ mặt già nua của ông sưng lên ba tấc, tôi sẽ không phải con cháu họ Tống.
"Tiểu Đào, chúng ta đi, mau đi tìm hai nữ sinh nhân chứng."
Nói xong tôi bỏ ra ngoài, Hoàng Tiểu Đào hung hăng lườm Tần pháp y một cái, đi theo sau tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận