Âm Phủ Thần Thám
Chương 43: Kinh thánh tương lai
Lúc này, cả hai đang đuổi bắt phía bên kia, giống như mèo vờn chuột. Khoảng cách ba mét nếu như ở dưới mặt đất, có lẽ tôi dựa vào gia tốc có thể nhảy qua. Nhưng ở đây cao hơn mặt đất tới mấy chục mét, sảy chân ngã xuống chắc chắn tan xương nát thịt, khiến cơ bắp tôi run lên.
Không thể liều lĩnh, bởi vậy tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Đào: "Bạch Dạ nhảy sang sân thượng tòa nhà bên cạnh bỏ trốn, Vương Nguyên Thạch cũng ở đó, các cô mau giăng lưới đi."
"Được, tôi biết rồi." Hoàng Tiểu Đào đáp nhanh.
Tôi liếc nhìn viện trưởng đang ôm chân rên rỉ, nói: "À, cô cho thêm một cảnh sát tới bên này, có một tên đồng phạm bị thương."
Cúp điện thoại, tôi đi về phía lão viện trưởng, nghe tiếng bước chân, phản ứng đầu tiên của lão là: "Tiểu Dạ bị bắt rồi ư?"
Tôi ngồi xổm xuống nói: "Nhanh thôi, hai cha con ông coi như đã đi vào ngõ cụt."
Đột nhiên lão kích động tóm lấy áo tôi: "Cầu xin các người bỏ qua cho Tiểu Dạ đi, những cô gái kia đều là do ta sát hại, chỉ mình ta."
Viện trưởng túm tôi rất chặt, làm tôi không khỏi sợ hãi toát mồ hôi, ngộ nhỡ trong tay áo lão có giấu dao, chẳng phải tôi sẽ lật thuyền trong mương ư? Đúng lúc này Vương Đại Lý lao tới, chiếu thẳng đèn tử ngoại vào mắt lão: "Lão già buông ra mau, ngươi định đánh cảnh sát à?"
Viện trưởng bị đèn chiếu không mở nổi mắt, đành buông tay ra. Theo bản năng, tôi lùi lại giữ một khoảng cách với lão, hỏi: "Tại sao ông phải giúp đỡ Bạch Dạ giết chết hai cô gái vô tội?"
Viện trưởng trả lời: "Con trai mình cầu xin, đương nhiên cha sẽ tìm mọi cách đáp ứng. Dù sao từ trước tới giờ, ta cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha."
"Ông là một người theo đạo, làm chuyện này không sẽ phải xuống địa ngục sao?" Tôi căm hận mắng.
Viện trưởng đáp: "Trong luật pháp của bề trên, Moses có dạy bọn ta, phải dùng đá ném chết những gái làng chơi này, ngươi nghĩ ta có phải xuống địa ngục không?"
Tôi ngẩn người một chút, Vương Đại Lý hỏi tôi: "Lão già này đang nói cái gì vậy?"
Tôi đã kịp có phản ứng, lão đang dùng những lời trong kinh thánh để phản bác tôi, cả đời hắn học kinh thánh, đương nhiên vô cùng thông thạo, còn tôi thì chưa đọc, chỉ biết một chút về nó mà thôi.
Có điều, bất kể là nói thế nào, tôi không bao giờ cho rằng một tôn giáo khuyên người ta hướng thiện lại ủng hộ việc giết người, nhất định là lão cưỡng ép tẩy trắng thay đen.
Tôi nói: "Magdalene trong kinh thánh cũng là một gái điếm, cô ta đã rửa chân cho chúa Jesus bằng nước mắt ăn năn, sau khi chúa Jesus bị đóng đinh lên thánh giá, đã tha thứ cho cô ấy. Nếu chua của các ông xem thường gái điếm, tại sao còn muốn cứu Magdalene? Cơ đốc giáo chân chính là hướng thiện, là quảng đại, chắc chắn không phải kẻ giết người như ông."
Viện trưởng kinh ngạc trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc này bên tòa nhà kia vang lên một loạt tiếng súng, thân thể viện trưởng run rẩy mãnh liệt, gấp gáp muốnDùng dằng bò dậy: "Các ngươi làm gì con ta, các ngươi làm gì con ta?"
Vương Đại Lý chạy tới lan can quan sát, nói: "Vương Nguyên Thạch bắt được hắn rồi!"
"Bắt sống sao?" Viện trưởng vội hỏi.
"Phải."
Rốt cuộc lão cũng buông bỏ tư tưởng trách nhiệm, thở phào một cái nằm ra đất.
Lát sau, một viên cảnh sát đi lên, giải viện trưởng về, Vương Đại Lý nói: "Tống Dương, ngươi thật là lắm tài, vừa rồi ví dụ mà ngươi đưa ra là ở đâu mà làm cho lão già á khẩu không phản bác được vậy?"
"Trong kinh thánh thôi, Magdalene là một gái điếm, cô ta có ơn với Jesus nên được Jesua độ hóa." Một đoạn này là tôi xem ở bộ phim "Mật mã Da Vinci".
"Sao ngươi có thể uyên bác như vậy? Cái gì cũng biết." Vương Đại Lý ganh tị nói.
"Thường ngày ngươi chơi game, còn ta đọc sách." Tôi đáp.
Đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, tôi vội đuổi theo viện trưởng đang bị cảnh sát dẫn giải: "Phải rồi, tại sao ông phải bôi máu lươn ở hiện trường án mạng?"
Viện trưởng lúc này đã mất hết tinh thần, nhìn như một lão già đã trăm tuổi, tiều tụy: "Ta làm như vậy, để các ngươi nghĩ là ma cà rồng gây án, sẽ không điều tra tiếp."
Tôi không còn gì để nói, lão ta cả đời học kinh thánh, biết rằng người bình thường sẽ tin truyền thuyết trong sách, đáng tiếc cảnh sát đều là vô thần luận giả. Bất kể là ma cà rồng hay quỷ hồn, cũng sẽ truy xét tới cùng.
Chỉ một lát sau, chúng tôi xuống lầu hội họp với Tiểu Đào, nàng vỗ vai tôi, hưng phấn nói: "Tống Dương, lần này anh lại lập công lớn rồi."
"Không không, tất cả đều là công lao của Vương thúc." Tôi khiêm tốn nói.
Vương Nguyên Thạch tựa vào cửa xe hút thuốc, vết thương trên trán đã đóng vảy, quần áo xộc xệch, tôi đi tới ngỏ ý cảm ơn, sau đó hỏi: "Vương thúc, sao lúc đó thúc biết bên cạnh có một tòa nhà?"
"Ta không có biết." Ông ta nhàn nhạt trả lời.
Tôi há hốc mồm, quá liều mạng đi, ngộ nhỡ lúc đó hung thủ chính là nhảy lầu tự sát, chẳng phải ông ấy sẽ hi sinh vô ích sao?
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như lúc ấy Vương Nguyên Thạch không quyết đoán nhảy theo, chắc chắn Bạch Dạ đã trốn thoát, trong lòng tôi thầm cảm khái, Vương thúc này đúng là một 'liều mạng Tam Lang'.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vụ án đã kết thúc, công việc dọn dẹp giao cho tổ kỹ thuật đi. Còn chúng ta đưa nghi phạm về tra khảo, tôi bảo Vương thúc đưa anh về trường."
"Khỏi cần, tối nay Vương thúc vất vả như vậy rồi, không thể làm phiền ông ấy nữa, tôi với Đại Lý tự bắt xe về." Tôi khoát tay.
"Vậy hai người đi cẩn thận."
Mấy ngày sau khi kết thúc vụ án, hàng ngày Vương Đại Lý đều lên mạng xem tin tức, nhưng vụ án ma cà rồng này lại chẳng hề có báo nào đưa tin. Có lẽ do tính chất ly kỳ quỷ dị của nó mà cảnh sát không tiết lộ với truyền thông. Hôm nay, Tiểu Đào gọi điện bảo chúng tôi qua, nói tối nay có tiệc ăn mừng, nhất định cả hai phải tới.
Đối với chuyện ăn uống, đương nhiên Vương Đại Lý sẽ không từ chối, chúng tôi bắt xe tới nhà hàng mà Tiểu Đào chỉ, được nhân viên quán dẫn vào một phòng lớn, bên trong là tất cả thành viên của tổ chuyên án. Hai chúng tôi vừa xuất hiện, mọi người lập tức nổ một tràng pháo tay hân hoan.
Cả căn phòng tràn ngập không khí như vậy, khiến tôi ngại ngùng, gật đầu với mọi người, cười cười sau đó dắt Đại Lý tìm chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, tiểu Chu liền bưng ly tới, có vẻ hắn đã ngà ngà say, phong cách hoàn toàn khác với tiểu Chu hào hoa phong nhã thường ngày, lớn miệng nói: "Tống ca, hung thủ quả nhiên không phải là ma cà rồng, chỉ là người thường, là do ta quá để ý tiểu tiết. Vụ án này nếu như không có ngươi chắc chắn chúng ta không phá nổi, một lời tâm can này ta muốn nói, đời ta chưa phục ai bao giờ, chỉ phục ngươi. Đến đây, tiểu đệ kính ngươi một ly!"
Tôi từ chối nói: "Cảnh sát Chu, ngươi khách khí rồi, thứ lỗi ta không biết uống rượu."
"Không sao, uống cái khác."
Hắn rót cho tôi một ly đầy nước ngọt, những cảnh sát dưới quyền hắn cũng lần lượt tới mời rượu tôi, bị Tiểu Đào đuổi về: "Đi ra chỗ khác, lát nữa tới mời sau, ta có lời muốn nói riêng với Tống Dương."
Đám nhân viên cảnh sát đồng loạt ồ lên, làm mặt Tiểu Đào đỏ bừng, giậm chân mắng: "Ta có chuyện đứng đắn muốn nói với hắn."
"Tổ trưởng có chuyện đứng đắn muốn nói với Tống Dương." Một tên cảnh sát uống say, giọng the thé bắt chước nàng, làm mọi người lại cười ồ lên một trận. Tối nay thấy mọi người đều rất buông thả, nói đùa chẳng kiêng kỵ, thật hoàn toàn chẳng ra dáng cảnh sát bình thường.
"Ngươi, ngươi ngươi..." Hoàng Tiểu Đào giận tới mặt đỏ tía tai: "Trừ tiền thưởng của ngươi."
Hoàng Tiểu Đào ngồi sụp một cái xuống cạnh tôi, tức giận nói: "Mẹ, cái đám trẻ con không biết giữ mồm này!"
Tối nay nàng mặc một cái áo sơ mi trắng, cùng quần jeans siêu ngắn, vóc dáng nóng bỏng được lớp vải bó sát tôn lên hoàn hảo. Hai đôi chân trắng ngọc ngà cân đối lộ ra, cổ áo đóng hờ, úp mở một bộ ngực căng tròn, trắng như tuyết. Mặc dù có dáng người hoàn mỹ như vậy, nhưng không hề mảnh mai yêu đuối. Cánh tay và phần bụng lờ mờ có thể nhìn thấy cơ bắp được rèn luyện, bắp đùi cũng nở nang rắn chắc, lộ ra một vẻ khỏe mạnh mà các cô gái bình thường không có. Làm tôi nhìn mà mặt đỏ bừng lên, vội cúi đầu uống nước.
"Tiểu Đào tỷ tỷ, tối nay tỷ ăn mặc thật đẹp quá." Vương Đại Lý nịnh hót.
"Ha ha, chỉ tùy tiện mặc thôi, dáng người không đẹp khó chọn quần áo." Tiểu Đào cười.
Nàng vỗ vỗ vai tôi: "Tống Dương, ngày hôm qua Bạch Dạ đã khai ra hết tất cả, cơ hồ là giống với suy đoán của anh, chỉ có một điểm là anh không nghĩ tới..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận