Âm Phủ Thần Thám

Chương 42: Quyết chiến trong bóng tối

Vương Đại Lý la lên: "Dương tử, ngươi điên à? Việc cấp bách trước mắt là nên gọi Tiểu Đào về chi viện."
"Không được!" Tôi nói: "Hung thủ ở trên lầu quan sát rất rõ, bây giờ một nhóm cảnh sát lớn ầm ầm xông vào, hắn biết mình bị bại lộ, có thể sẽ lựa chọn hành động cực đoan."
"Cùng lắm là nhảy lầu tự sát, loại cặn bã này chết có gì đáng tiếc?" Vương Đại Lý nói.
"Không, là ta nói, hắn có thể sẽ bắt người dân làm con tin." Tôi đáp.
Vương Đại Lý nhất thời cứng họng, một hồi lâu mới ấp úng nói: "Ba người chúng ta liệu có làm được không?"
"Có thể, thân thủ của Vương thúc ta rất yên tâm, hơn nữa trên tay ngươi còn có vũ khí đối phó được với hắn." Tôi nói.
"Trên tay ta chẳng phải chỉ là cái đèn nát..." Vương Đại Lý liếc mắt nhìn đèn tử ngoại, đột nhiên hô lên: "Đúng rồi, tia tử ngoại, hắn sợ ánh mặt trời, Dương Tử, con mẹ nó ngươi quá thông minh."
"Vậy ta đi thôi."
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn cẩn thận gọi điện cho Tiểu Đào bảo nàng về chi viện, tuy nhiên đừng để cả đám đông chạy về, tránh đánh rắn động cỏ.
Tiểu Đào dặn dò tôi: "Vương Nguyên Thạch kinh nghiệm phong phú, hai người phải đi sau ông ấy, tuyệt đối không được khinh cử vọng động. Nếu hung thủ bắt con tin như anh nói, đừng chọc giận hắn chúng tôi sẽ về ngay."
"Tôi biết rồi."
Ba người chúng tôi đi lên lầu, tôi đi trước, nghiêng ô hướng vào tay vịn cầu thang, Vương Đại Lý thì cầm đèn tử ngoại chiếu qua. Vương Nguyên Thạch không nói câu nào, lăm lăm đi sát phía sau.
Khu nhà này không cao, chỉ có sáu tầng, cho nên cũng không có thang máy. Vân tay Bạch Dạ khác người, rất dễ nhận ra, cứ đi lên một tầng tôi lại rất lo lắng, chỉ sợ vân tay xuất hiện trên cửa của gia đình nào đó, sẽ rất phiền toái.
Nhưng thẳng đến lầu sáu, vân tay vẫn chưa biến mất, tôi thấy cửa thông ra sân thượng khép hờ, bên ngoài là bầu trời tối đen.
Tôi phất tay: "Tắt đèn đi, đừng nên kinh động Bạch Dạ."
Vương Đại Lý tắt đèn, còn Vương Nguyên Thạch thì rút súng ra, động tác thăm dò đi lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hai chúng tôi theo sát sau lưng Vương thúc.
Trên sân thượng cũng chẳng phải thoáng đáng lắm, có rất nhiều két nước lớn và đường ống, cư dân trong tòa nhà để đảm bảo lượng nước sinh hoạt, tích trữ nước ở đây. Ba người chúng tôi bước từng bước về phía trước, Vương Đại Lý túm chặt gấu áo tôi, gió đêm gào thét bên tai, nhiệt độ rất lạnh.
Vương Nguyên Thạch mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng, thỉnh thoảng quét mắt quan sát bốn phía.
Đang đi, đột nhiên tôi nghe một âm thanh lạ, ngẩng đầu nhìn lên, một người mặc áo choàng đen đứng trên két nước, toàn thân hòa vào bóng đêm làm một, chỉ có tay và chân là trắng như xác chết, tôi kinh hãi hét lên: "Hắn ở phía trên."
Lời còn chưa dứt, Vương Nguyên Thạch đã xoay người lại, hướng lên trên nổ một phát súng, không biết có trúng hay không.
Gã mặc đồ đen nhào tới trên người Vương Nguyên Thạch, lợi dụng trọng lực ôm chặt ông ấy, hai người vật lộn, tên mặc đồ đen siết chặt từ phía sau Vương thúc, há mồm hướng vào cổ mà cắn.
Trong tích tắc hắn há miệng, tôi sợ tới toát mồ hôi hột, bởi vì hắn có một đôi răng nanh vừa nhọn vừa dài, chẳng khác nào dã thú. Quan điểm được tôi giữ vững từ trước tới nay bắt đầu dao động, chẳng lẽ Bạch Dạ đúng là ma cà rồng?
Mắt thấy Vương Nguyên Thạch sắp bị cắn, tôi đánh liều, dùng ô quật vào tên áo đen.
Một tiếng hét vang lên, tên đồ đen bị đánh văng xuống đất, hắn vội vàng ổn định cơ thể, hóp lưng lại như mèo, ẩn mình vào bóng tối. Vương Nguyên Thạch hướng về phía hắn, nổ mấy phát súng, đạn bắn trúng ống nước tóe lửa liên hồi.
Trên gáy Vương Nguyên Thạch rướm máu, nhưng ông chẳng để tâm. Đang chuẩn bị chạy theo hướng đó đuổi theo, bỗng nhiên một vật bay từ phía khác tới, không kịp chuẩn bị, ném trúng lưng Vương thúc, nhất thời một mùi hôi tanh nồng nặc xông ra.
Tôi nhìn thứ lăn trên đất, thì ra là một quả bóng chứa đầy máu lươn. Nháy mắt, giữa bầu trời đêm truyền tới một trận âm thanh rin rít, một đám lớn dơi đen bay tới, máu lươn đã kích thích dã tính của chúng, đôi mắt ti hí phát ra ánh sáng xanh lè, tôi kinh hãi hô: "Mau, cởi quần áo ra."
Vương Nguyên Thạch lập tức cởi bỏ áo khoác, vứt ra xa. Áo khoác mang theo một số con dơi, máu lươn từ cái áo văng tung tóe trên đất. Đám dơi điên loạn lao xuống mặt đất quanh đó, lông mềm như nhung, mang theo nhiệt độ cơ thể sạt qua chạm vào mặt, thật sự rất kinh tởm.
"Đại Lý, bật đèn!" Tôi vừa dùng ô xua đuổi bầy dơi, vừa hét, quay đầu nhìn lại thì tức đến suýt hộc máu. Vương Đại Lý đang nằm trên đất, ôm đầu run rẩy: "Đừng tới đây, đừng tới đây."
Bầy dơi bay loạn xạ, che kín tầm mắt chúng tôi, lúc này điều tôi lo lắng nhất đã tới, tên áo đen phản công.
Khuôn mặt trắng toát, từ từ leo lên một két nước, lạnh lùng hướng mắt nhìn chúng tôi xuyên qua đám dơi, trên miệng rớm máu tươi, cười quỷ dị. Một giọng nói âm trầm phát ra: "Chỉ là phàm nhân, mà tính giết ta sao?"
Tinh thần Bạch Dạ đã hoàn toàn rối loạn, tôi lăn khỏi chỗ, nhặt đèn tử ngoại lên, chiếu thẳng vào mặt hắn.
Bầy dơi phát ra tiếng kêu thê lương quái dị, rối rít bỏ trốn tứ phía, có mấy con đâm vào tường, lại có con tự lao xuống đất. Tên mặc đồ đen không ngờ tôi lại có chiêu này, hét thảm một tiếng vội vàng đưa tay lên che mặt, xem ra tia tử ngoại làm hắn tổn thương lớn, tôi thoáng thấy da thịt của hắn bị nổi rộp nước.
Tên mặc đồ đen vội vàng nhảy sang một két nước khác bỏ trốn, Vương Nguyên Thạch liền bám theo, mấy tiếng súng vang giữa trời không, sau đó tất cả trở nên yên tĩnh.
Tôi nghĩ rằng hung thủ đã chết, nhẹ nhàng thở phào, quay qua đá Vương Đại Lý một cước, phát tiết cơn giận: "Con bà nó, mau đứng dậy."
"Ôi." Vương Đại Lý vẫn còn sợ hãi, rụt rè kêu.
Chúng tôi chạy tới xem xét, chỉ thấy Vương Nguyên Thạch hai tay nắm chặt súng chỉ về một hướng, mà Bạch Dạ đang ôm một người trong ngực, nhe hàm răng nhọn kề vào cổ, người đó chính là viện trưởng.
"Đừng tới đây, hắn sẽ giết ta thật đấy, các người đừng tới đây." Viện trưởng run run nói.
Vừa nãy khả năng cũng là lão này ném máu lươn vào chúng tôi, hắn chẳng những trợ Trụ vi ngược, bây giờ lại tình nguyện làm con tin hỗ trợ hung thủ thoát thân, thật là một người cha mù quáng.
"Viện trưởng, đừng giả bộ nữa, chúng ta đã biết hết rồi." Tôi nói: "Ông là cha của Bạch Dạ đúng không?"
Viện trưởng kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất thông minh, hôm các ngươi tới cô nhi viện điều tra, ta đã có cảm giác ngươi không bình thường. Không sai, tiểu Dạ là con riêng của ta, năm đó ta thiếu nợ mẹ con nó, bây giờ ta muốn trả lại gấp bội."
Tôi tức giận mắng: "Ông coi việc này là trả nợ? Con của ông giết người, ông đã không ngăn cản còn giúp đỡ hắn? Đốt đèn lồng soi cũng không tìm được người cha mù quáng như ông."
"Không!" Viện trưởng la lớn: "Tiểu Huy không có sai, thiên tính của hắn như thế, giết người chỉ để có máu sinh tồn, hắn sinh ra, bản thân chính là một sự trừng phạt mà thượng đế dành cho ta, ta cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Thật là một người cha méo mó tới đáng thương.
"Viện trưởng, đừng nói nữa, mau giúp ta chặn súng của tay cảnh sát kia, để ta chạy trốn." Bạch Dạ la.
"Được tiểu Dạ, con chạy đi, chạy thật xa vào, cái mạng này của cha không đáng nữa." Viện trưởng gào lên.
Vương Nguyên Thạch mặt không cảm xúc, thò ngón tay vào cò súng, lạnh lùng nói: "Tống Dương, giết luôn cả hai tên này đi."
Tôi không biết phải trả lời thế nào, tôi không có quyền quyết định sống chết của người khác, biện pháp trước mắt là kéo dài tình thế, chờ tiểu Đào tới.
Nào ngờ đúng lúc này Bạch Dạ đột nhiên đẩy một cái, viện trưởng liền xông tới Vương Nguyên Thạch, Vương thúc trong tích tắc quyết định, một viên bắn thủng chân hắn, viện trưởng ngã lăn ra đất.
Bạch Dạ nhân cơ hội lao ra khỏi sân thượng, tôi trợn mắt há mồm nhìn hắn, vậy mà dám trực tiếp nhảy lầu?
Tôi khiếp sợ, đúng là ác ma, thà chết chứ không đầu hàng.
Đúng lúc này Vương Nguyên Thạch xông lên, tốc độ như một con báo săn, tôi lại càng há mồm to hơn, ông ta cũng lao theo Bạch Dạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận