Âm Phủ Thần Thám

Chương 40: Chân tướng

Rời khỏi cô nhi viện đã là năm giờ chiều Hoàng Tiểu Đào đánh xe thẳng về thành phố, tìm một tiệm cá nướng mời chúng tôi ăn tối.
Vừa ăn cơm, nàng vừa tiếp điện thoại liên tục, làm tổ trưởng tổ chuyên án thật bận rộn.
Chờ Tiểu Đào bỏ điện thoại xuống, tôi hỏi: "Có tiến triển gì sao?"
"Trước mắt chưa có đột biến gì, thời gian điều tra án mạng tốt nhất phải là 48 giờ từ khi xảy ra đổ lại, xác chết này phát hiện quá trễ, tôi lo đây sẽ là một trận chiến kéo dài." Hoàng Tiểu Đào cau mày, có chút không vui.
"Nếu giờ phát hiện thêm một xác chết mới, có lẽ..." Vương Đại Lý nói.
Cả hai lườm hắn cháy cả lông mày, hắn lúng túng: "Trong phim ảnh tôi xem đều là theo vết xe đổ này, có nạn nhân tiếp theo, mới bắt được hung thủ."
"Mồm miệng thối tha." Hoàng Tiểu Đào tức giận quát.
"Có điều, Vương Đại Lý nói cũng chưa chắc sẽ không xảy ra. Vụ án này không phải là trả thù, mà giống như sẽ là một vụ giết người liên hoàn. Bảy ngày, tôi chỉ sợ trong một góc khác của thành phố, đã xuất hiện nạn nhân thứ hai." Tôi nói.
"Bạch Dạ căm hận mẹ mình vứt bỏ hắn, cho nên mới sát hại gái làng chơi. Việc này nghe có vẻ giống Jack - the ripper." Hoàng Tiểu Đào nói.
"Đúng vậy, tôi cũng có một cảm nhận như thế." Tôi gật đầu.
"Vậy liệu rằng vụ án này cũng giống với vụ Jack - the ripper, không thể phá thì sao?" Vương Đại Lý nói.
"Đúng là miệng chó khó mọc ngà voi." Tiểu Đào lườm hắn một cái.
"Thôi thôi, tôi không nói nữa, ăn đồ ăn vậy." Lúc này bồi bàn mang sữa hút của Tiểu Đào tới, Vương Đại Lý nhìn thấy sữa hút, chắc lại nhớ tới việc nghiệm thi tối qua, vội ôm miệng chạy vào toilet.
"Đồ dở hơi." Hoàng Tiểu Đào vừa tức vừa buồn cười.
Cơm nước xong, Tiểu Đào bảo đưa chúng tôi về. Lúc này trời đã tối, hơn nữa cục cảnh sát lại cách trường chúng tôi khá xa, nên tôi kêu Tiểu Đào về trước, còn tôi với Đại Lý ngồi xe bus.
Lúc sắp rời đi, Hoàng Tiểu Đào nói: "Trước mắt, những manh mối mà tôi nắm được cần phải được sắp xếp lại, nếu cần anh trợ giúp tôi sẽ gọi điện."
"Được."
Hai ngày sau không có chuyện gì xảy ra, tối hôm đó Tiểu Đào đột nhiên gọi điện tới, ngữ khí nghiêm túc bất thường:
"Tống Dương, tối nay khả năng lại có người bị hại, anh có thể tới đây không?"
"Có chuyện gì xảy ra?" Tôi hỏi.
"Tôi bảo Vương Nguyên Thạch tới đón hai người, ra cổng trường chờ ông ta."
Nói xong Tiểu Đào cúp máy.
Vương Đại Lý vừa mới đi ngủ, bị tôi đánh thức rất miễn cưỡng nói: "Sao lần nào cũng chờ đến tối, mấy người mới rình bắt ma cà rồng vậy?"
"Có đi không, không thì ta đi một mình." Tôi nói.
"Đi, chờ ta mặc quần áo." Vương Đại Lý liền bò dậy.
Chúng tôi ra khỏi ký túc, xuống cổng trường chờ một lát thì xe của Vương Nguyên Thạch tới. Lên xe tôi hỏi thúc chuyện gì xảy ra, sao Tiểu Đào lại nói tối nay khả năng có người bị hại.
Vương Nguyên Thạch nói cụt lủn: "Đến thì biết."
Xe bắt đầu di chuyển, được một quãng tôi phát hiện là đang đi về hướng Thánh tâm cô nhi viện. Tới nơi, không ít xe cảnh sát đang bao vây bên ngoài, bác gái gặp hôm trước cũng có mặt. Hoàng Tiểu Đào đang chống tay khiển trách hai viên cảnh sát: "Các ngươi làm việc kiểu gì, một người lớn sống sờ sờ như vậy cũng không canh chừng được, xảy ra án mạng ai chịu trách nhiệm?"
"Có chuyện gì thế?" Tôi đi tới hỏi.
Hoàng Tiểu Đào nói, hai ngày nay bọn họ tìm khắp các bệnh viện trong thành phố, tìm được khoảng mấy chục người có tiền sử tai biến tầm 50 tuổi, nhưng loại trừ hết mà không có thu hoạch gì. Bởi vậy họ liền mở rộng phạm vi, kết quả ở thành phố lân cận tìm được hồ sơ bệnh lý của viện trưởng cô nhi viện trong một bệnh viện chuyên điều trị tai biến. Một năm trước ông ta đã từng tới đó chữa bệnh.
Hoàng Tiểu Đào lập tức cảnh giác, rất có khả năng viện trưởng là tên đồng lõa kia. Bởi vậy nàng gọi điện ra lệnh cho hai cảnh sát đang theo dõi viện trưởng, lập tức khống chế ông ta. Ai ngờ viện trưởng đã sớm chạy thoát theo đường cửa sau. Theo như nhân viên trong cô nhi viện nói, thường ngày viện trưởng rất ít khi ra ngoài, cho nên rất có thể ông ta ra ngoài để trợ giúp hung thủ.
Tôi nói: "Vào phòng làm việc của viện trưởng xem một chút."
Vào trong, chúng tôi phát hiện trong phòng đèn sáng trưng, viên cảnh sát làm việc chểnh mảng kia nói:
"Chúng tôi từ xa nhìn vào thấy trong phòng vẫn sáng, nghĩ là ông ta vẫn ở bên trong, cho nên mới chủ quan."
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Tôi sai rồi, đáng nhẽ phải bố trí nhân lực xung quanh cô nhi viện mới đúng."
Tôi quan sát căn phòng, trên bàn là một quyển kinh thánh, còn có một cái bút máy, trong gạt tàn thuốc có mảnh giấy bị đốt thành tro, một viên cảnh sát định cầm nó lên, tôi hét: "Đợi đã!"
Trên tờ giấy này rất có khả năng có manh mối quan trọng, đã cháy thành tro, chỉ đụng một cái sợ cũng sẽ nát bét. Tôi bảo Vương Đại Lý: "Ngươi đi mua cho ta một con mực và một chai dầu lanh về đây."
"Mẹ nó, nửa đêm còn bắt ta đi mua."
Vương Nguyên Thạch nói: "Cách đây 3 ki-lô-mét có một siêu thị, để ta lái xe đi mua."
"Được, giao cho thúc." Tôi gật đầu.
Vương Nguyên Thạch liền rời đi. Trong phòng không còn gì đáng chú ý, lúc này tiểu Chu tới bên cạnh vỗ vai tôi: "Tống Dương, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
"Thành phố Nam Giang có tồn tại ma cà rồng." Tiểu Chu thần thần bí bí nói.
Tôi suýt nữa thù hộc máu, tiểu tử này có vấn đề về não à, sao cứ cố tranh cãi chuyện đó?
Thấy tôi không tin, hắn lôi một tập hồ sơ đã hoen ố trong cặp ra đưa cho tôi. Hoàng Tiểu Đào dở khóc dở cười: "Tiểu Chu, hai ngày nay ngươi chẳng chịu cố gắng phân tích video, lại đi nghiên cứu ma cà rồng?"
Tiểu Chu đầy tự tin nói: "Ta tin đây là đầu mối quan trọng để phá án."
Hoàng Tiểu Đào cau mày nghiến răng, nếu không phải vì cấp bậc ngang nhau, nàng đã mắng hắn một trận.
Tôi mở tập hồ sơ kia ra, bên trong ghi chép một án mạng 18 năm trước, rất ly kỳ. Người chết là một gái làng chơi 37 tuổi, phát hiện bị chết trong chính phòng mình thuê, máu toàn thân cơ hồ bị hút sạch. Trong hồ sơ còn có một bức ảnh của nạn nhân.
Thi thể mặc một bộ váy đỏ, nằm sấp trên giường, da thịt tái nhợt như tờ giấy. Một bức ảnh khác là chụp cận cảnh phần cổ, trên cổ có dấu răng, nhưng nhỏ chứ không lớn như trong vụ án mấy ngày trước.
Nhìn bức ảnh này, đầu tôi ong lên, nhanh chóng tự hỏi: "Váy đỏ, gái làng chơi, mười tám năm trước, cô nhi."
Tiểu Chu không nhận ra phản ứng khác thường của tôi, hỏi:
"Sao, hồ sơ này rất quan trọng đúng không, chứng minh thành phố đã sớm có ma cà rồng xuất hiện."
"Đúng, vô cùng quan trọng, cảm ơn ngươi." Tôi gật đầu lia lịa.
Tiểu Chu ngớ người, đại khái không ngờ rằng tôi sẽ cảm ơn hắn. Tôi nói với Tiểu Đào:
"Nếu như tôi đoán không nhầm, thì nạn nhân 18 năm trước này chính là mẹ của Bạch Dạ."
"Anh chắc chứ?"
"Vô cùng chắc chắn, mười tám năm trước hắn giết chết mẹ mình, cho nên tay viện trưởng kia đã nói dối chúng ta. Bạch Dạ không phải là bị vứt bỏ, mà là giết người rồi bỏ trốn." Tôi nói.
"Tại sao viện trưởng lại phải bao che hắn?" Tiểu Đào thắc mắc.
"Tôi cũng không tin lão là thánh nhân, loại người này, tội mưu sát mà còn bao che, đồng thời hỗ trợ Bạch Dạ gây án. Hiển nhiên chân tướng chỉ có một, viện trưởng chính là cha đẻ của hắn." Tôi cười lạnh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tôi phân tích đâu vào đấy, khi còn trẻ viện trưởng cũng chẳng tuân thủ giới luật trong giáo đường, mà đi ra ngoài hái hoa bắt bướm, quen biết với mẹ của Bạch Dạ.
Giữa hai người không biết là nhân duyên giữ đường hay là tình cảm thầm kín, tóm lại sau đó cô gái làng chơi kia sinh ra Bạch Dạ.
Thân là viện trưởng, lão tuyệt đối không thể thừa nhận đứa con này, mà mẹ của Bạch Dạ do nghề nghiệp của mình nên cũng không thể làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Một cô gái bị gã đàn ông phụ tình vứt bỏ, lại đẻ ra một tên quái thai, dĩ nhiên là oán hận ngút trời, Bạch Dạ liền trở thành nơi để trút giận.
Có thể hình dung ra, lớn lên trong hoàn cảnh đó, nội tâm Bạch Dạ méo mó tới cỡ nào, hơn nữa hắn vô cùng căm ghét mẹ mình.
Bởi vậy, ngày đó hắn đã giết chết chính mẹ của mình. Mà viện trưởng có lẽ luôn âm thầm để mắt tới hắn, đã kịp thời xuất hiện, thu nhận hắn, tránh cho hắn bị bắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận