Âm Phủ Thần Thám
Chương 14: Cái đầu trong đàn dương cầm
"Có cần thêm thì là với ớt không?" Vương Đại Lý hỏi.
"Ta cần mấy thứ đó làm gì?"
"Thì mấy thứ ngươi bảo ta chuẩn bị, chẳng phải để làm đồ nướng bằng khung sắt sao?" Vương Đại Lý thắc mắc.
Tôi phì cười: "Đi đi, mau chuẩn bị cho ta."
"Vậy còn tiền..."
Hắn ngơ ngác.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Yên tâm, xong chuyện tôi sẽ trả cho anh, nhớ mang biên lai về."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, nói: "Chờ đã, có phải lão Tứ trọ cùng dãy chúng ta có trồng mấy chậu xương rồng không, ngươi mang một chậu tới đây cho ta luôn."
"Mang chậu cây tới làm gì, phá án khô khan quá nên ngươi định thay đổi bầu không khí à?" Vương Đại Lý tặc lưỡi.
"Đừng hỏi nhiều, mau đi đi." Tôi xua tay.
"Được rồi." Vương Đại Lý nói một tiếng liền chạy ra ngoài.
Đeo găng tay vào, tôi lúc soát quần áo người chết, phát hiện thẻ căn cước, thẻ sinh viên, một chùm chìa khóa, một cái điện thoại di động, bà nửa bao thuốc lá Bao Ngọc. Giấy chứng nhận ghi tên là Đặng Siêu. Tôi mở điện thoại thì thấy đã bị khóa bằng mật mã, Hoàng Tiểu Đào bảo cảnh sát bên cạnh mang mấy túi vật chứng bỏ riêng mấy thứ này vào.
Tôi đứng dậy quan sát bốn phía. Phòng học nhạc này rất rộng, phía trước là bục giảng, cạnh bục giảng có đặt một cây đàn dương cầm kiểu cũ bằng gỗ. Phía nam, đối diện cây đàn là cửa sổ, mấy cửa cổ đó đều mở toang. Bởi giảng đường này được xây đã khá lâu, không gắn máy lạnh, nên trên trần nhà lắp mấy cái quạt trần.
"Quái lạ, đầu người chết ở đâu?" Tôi nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu tự hỏi.
Tôi đi tới trước cái đàn, đưa tay ấn mấy phím, vậy mà không có âm thanh. Hóa ra đây là đàn kiểu xưa, cần đạp vào bàn đạp mới có tiếng. Hoàng tiểu Đào tò mò nhìn tôi: "Anh biết chơi đàn piano à?"
"À, đương nhiên là không."
Tôi thuận tay lướt một lượt toàn bộ phím đàn, phát hiện có mấy phím bị kẹt, lập tức ý thức được có gì đó không đúng, vội kêu lên: "Mau mở cái đàn ra, bên trong có thứ gì đó."
Sau khi mở đàn ra, mấy cảnh sát cũng phải thốt lên một tràng.
Bên trong, rất nhiều dây đàn bị đứt, dây chồng lên nhau lộn xộn như một mạng nhện khổng lồ, quấn quanh một cái đầu người be bét máu thịt, bên cạnh còn rơi ra một cái mũ bóng chày.
Tôi vén tay áo lên, định gỡ cái đầu ra, nhưng dây đàn quấn rất chặt, giống như một mớ hỗn độn, nếu cứ cố tình gỡ ra, sẽ rách da thịt trên đó.
Hoàng Tiểu Đào bảo một cảnh sát mang kìm nhổ đinh tới; chỉ một lát hắn đã mượn được bảo vệ mang về. Sau đó, dùng kim cắt từng sợi dây đàn, cuối cùng cũng lôi được cái đầu ra.
Tôi quan sát cái đầu một chút, từ vết cắt có thể cơ bản khẳng định là của thi thể kia. Nhưng mức độ phân hủy lại khác nhau rất nhiều. Da thịt trên cái đầu đã mục rữa, bên ngoài đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.
Sau gáy có một chỗ tổn thương, tôi nhẹ nhàng ấn tay vào, phát hiện có một mảnh xương sọ bị vỡ, vết thương có máu bầm và mưng mủ. Chỉ hơi ấn mạnh, một dòng dịch trắng thối rữa chảy tràn lên cổ tay tôi.
"Đừng động." Hoàng Tiểu Đào vừa nói, tay lấy ra một cái khăn giấy, lau giúp tôi.
"Cảm ơn." Tôi nói.
Tiểu Đào hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Đầu này và thi thể kia cơ bản là cùng một người, bị hung khí sắc bén cắt đứt." Tôi đưa cái đầu lên ngửi ngửi: "Trên đầu hình như có dính thuốc nước gì đó, cộng với vi khuẩn bên trong cây đàn khá nhiều khiến tốc độ phân hủy diễn ra nhanh, mặt đã không còn nhìn rõ."
"Nói vậy là không thể phục hồi khuôn mặt?" Tiểu Đào hỏi.
"Trên căn bản là không thể phục hồi..." tôi trầm ngâm nói. Vừa mới lúc nãy, hai nữ sinh kia nói tối qua tận mắt chứng kiến một nữ quỷ áo trắng chơi đàn, sau đó dây đàn bay loạn trong phòng giống như tóc nữ quỷ cắt đứt đầu Đặng Siêu.
Đối với tôi mà nói, dĩ nhiên là không tin, nếu không vụ án này cũng chẳng cần điều tra.
Hung thủ bôi nước thuốc vào cái đầu nạn nhân, đặt vào bên trong cây đàn, có lẽ là cố ý khiến mặt nó bị phá hủy.
Phàm là án không đầu, việc xác định thân phận người chết là quan trọng nhất, nếu như không tìm thấy đầu, hoặc đầu bị hủy hoại, sẽ dẫn tới nghi ngờ hung thủ muốn đánh lừa dư luận. Loại thủ pháp này cũng chẳng lạ lẫm, từ thời phong kiến, tội phạm đã biết sử dụng. Tôi đã đọc nhiều vụ án tương tự trong cuốn thần thiên xử án, bởi vậy tôi thấy trước mắt cần điều tra xem Đặng Siêu này là ai.
"Tống Dương, anh cảm thấy đầu của nạn nhân bị dây đàn cắt đứt sao?"
"Mặt cắt vết thương nhẵn nhụi, tôi chỉ có thể nói là bị vật sắc chặt đứt, nói tới dây đàn, đây đúng là một hung khí đủ sắc. Tôi có nghe nói, mười mấy năm trước một vụ án, nạn nhân hàng ngày đều phải đi xe máy bề nhà vào ban đêm. Phạm nhân chọn đoạn đường mà nạn nhân thường đi với tốc độ cao, buộc một sợi dây đàn ngang đường. Sau đó, một cỗ thi thể không đầu lái xe vọt vào trong tiệm đồ nướng ven đường, khiến tất cả thực khách sợ hãi. Vụ án này lúc đó đã làm khó rất nhiều chuyên gia." Tôi chậm rãi giải thích.
"A, anh nói chính là vụ án 'người không đầu cưỡi ngựa' mười năm trước." Tiểu Đào hoang mang: "Tôi nhớ khi ấy cảnh sát phải mời một nhân vật thần bí mới phá được vụ án đó. Cho tới giờ vụ án vẫn không được công khai ra ngoài, sao anh lại biết?"
"Tôi nghe một cảnh sát già kể." Tôi hời hợt nói, thực ra vụ này chính là ông tôi phá.
Tôi đưa phần vết cắt trên cái đầu lại gần quan sát cẩn thận, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Da thịt vết thương bị cắt rất gọn gàng, nhưng xương cổ phía trên lại có dấu vết ma sát.
Tôi nhắm mắt lại, mở ra động u chi đồng, xem xét thật kỹ, phát hiện trên xương cổ có một ít hạt li ti màu đen, giống như là từ kim loại vụn ra.
Tới đây, tôi phải kết luận, da thịt và xương cổ không phải là bị cùng một hung khí cắt rời.
Vừa lúc này, Vương Đại Lý hào hứng chạy vào, tay phải xách một túi to, tay trái cầm một phích nước nóng, nói: "Dương tử, những thứ ngươi cần ta đã kiếm đủ."
Tôi mở cái túi ra nhìn qua, khen một câu: "Ngươi thật giỏi đấy, nhanh như vậy đã kiếm đủ."
"Những cái khác thì không khó, chỉ có tấm sắt ta phải ra quán đồ nướng ngời trượng mượn, dùng xong phải trả lại." Vương Đại Lý đột nhiên dừng ánh mắt tại cái đầu tôi để trên đất.
"Ôi trời, cái đầu máu me này các ngươi tìm được ở đâu thế, đáng sợ quá." Vương Đại Lý bị dọa tới xanh mặt.
"Ngươi có thể đi một vòng nữa không, kiếm cho ta một cục nam châm với một tờ giấy trắng." Tôi dặn dò.
"Hừ, sao ngươi không nói luôn từ đầu, làm ta chạy đi chạy lại." Vương Đại Lý hậm hực nói.
"Coi như ngươi luyện thể lực đi, ta mời ngươi ăn cơm." Tôi an ủi một câu, hắn mới chịu đi.
Đại Lý đi khỏi, tôi đổ phích nước nóng vào cái thùng nhỏ, sau đó nhúng khăn lông vào, rồi đắp lên ngực người chết.
Thấy tôi bắt đầu khám nghiệm tử thi, mấy cảnh sát xúm lại hỏi: "Ngươi đắp khăn nóng lên ngực người chết làm gì?"
"Chẳng phải vừa nãy ta nói, sẽ chứng minh thời gian tử vong của nạn nhân sao? Ngươi cứ chờ rồi biết."
Sau khi làm ngực người chết mềm ra, tôi lật cái xác lại, dùng khăn nóng đắp vào lưng. Lặp đi lặp lại ba lần như thế, xác nhận bắp thịt thi thể đã mềm, tôi mới dùng thủ pháp đặc biệt, liên tục chọc vào lưng thi thể.
Đột nhiên cái xác không đầu bật ngồi dậy, vết thương trên cổ phun ra một khối băng huyết lớn. Trông thấy cảnh này, mấy cảnh sát bên cạnh đều kinh hãi lùi lại một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận