Âm Phủ Thần Thám
Chương 11: Ô đỏ, tuyệt học nghiệm thương
"Đúng rồi." Tôi quay qua lão pháp y Tần: "Phiền ông cho tôi mượn hai bộ găng tay cao su."
Lão Tần ngồi trên ghế đẩu, tay vẩy tàn thuốc, dương dương tự đắc: "Ở hộp dụng cụ ấy, muốn cái gì cứ việc lấy."
Tôi tới lấy ra hai bộ găng tay cao su, ném cho Vương Đại Lý một đôi, còn tôi đeo một đôi. Vương Đại Lý lắp bắp nói: "Dương tử, làm gì vậy?"
"Tránh lưu lại vân tay trên thi thể chứ sao."
"Đừng nói là... ngươi bảo ta nhấc thi thể lên chứ?"
"Ngươi không giúp ta thì ai giúp? Đừng nói nhảm nữa, mau khẩn trương lên." Tôi giục.
Vương Đại Lý mặt như đưa đám: "Ngươi định kéo ta vào chuyện này thật sao?"
"Ta mời ngươi bữa trưa nay, ok chứ?" Tôi đáp.
Có một đám cảnh sát đang quan sát bên cạnh, Đại Lý cũng không tiện nói nữa, tôi bảo hắn đỡ thi thể ngồi dậy, lấy một cái kéo cắt y phục của thi thể. Tần pháp y trừng mắt lườm tôi, không nói gì. Người chết lè lưỡi ra ngoài, nếu cởi áo len theo cách bình thường sẽ làm nó rút lại.
Sau khi cắt áo len, tôi nhẹ nhàng cởi nốt áo sơ mi bên trong. Người chết dung mạo rất kinh dị, Vương Đại Lý nhắm chặt mắt không dám nhìn. Hắn ti hí liếc tôi, lại sợ hãi mà nhắm lại: "Ôi trời, Dương tử, ngươi không thấy sợ sao?"
"Người chết thì có gì đáng sợ, ngươi sợ cả cái bàn sao?"
"Nhưng hắn.. dù sao cũng là xác chết." Vương Đại Lý nhìn tôi như nhìn quái vật.
Người chết và cái bàn, ở trong mắt tôi quả thật không khác nhau là bao. Lúc trước ông nội dạy tôi nghiệm thi, không ít lần dẫn tôi ra nghĩa địa, ở lại cả đêm.
Bởi xung quanh có khá nhiều người hiếu kỳ, nên tôi không cởi quần thi thể, nói với Vương Đại Lý: "Nhấc cái xác lên."
Họ Vương hít một hơi, nhấc thi thể lên.
Tôi từ từ mở cái ô đỏ ra, một mùi dược thảo lập tức lan tỏa, nữ cảnh sát bịt mũi la lên: "Ngươi mua cái ô này ở đâu mà nặng mùi như vậy?"
"Xin lỗi." Tôi cười nhẹ.
Cái ô này là tình cờ trong lúc dạo phố tôi mua nó về. Trong cuốn tẩy oan tạp lục có nhắc tới phương pháp nghiệm thương bằng ô, người xưa đã sớm biết được tia tử ngoại có thể làm vết hiện ra. Tống Từ sau này đã cải tiến thêm, thoa các loại thảo dược khác nhau lên mặt ô, sẽ làm hiện lên những vết tích khác nhau. Tôi cũng là dựa vào sách mà tự làm cho mình một cái 'po nghiệm thi'.
Tôi đưa ô dưới ánh mặt trời, từ từ di chuyển, bóng đỏ mờ phủ lên ngực xác chết, người thường thì thấy nó có màu đỏ, nhưng trong mắt tôi lại như cầu vồng. Nó bao gồm nhiều vùng màu hình cánh quạt với các sắc độ khác nhau.
Tôi chăm chú quan sát làn da trắng bệch của người chết, Vương Đại Lý bất động, nói: "Dương tử, ngươi nhanh lên một chút, bắt đầu nghiệm thi đi, hôm nay trời không nắng, cần gì che ô cho ta?"
"Ta đang nghiệm thi đây." Tôi nói.
"Cái gì? Ngươi mang cái ô cũ hỏng này mà nghiệm cái gì?" Vương Đại Lý thắc mắc.
"Ai bảo ngươi là cái ô hỏng, ngươi biết ta tốn bao nhiêu tiền mua dược liệu mới làm ra cái ô này không? Dù có đổi bạn gái lấy cái ô này ta cũng không đổi đâu." Tôi nói.
"Cái đó còn tùy." Vương Đại Lý vừa nói, ánh mắt của hắn lại lướt qua nữ cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng.
Tần pháp y cười khểnh, nói: "Tiểu tử, ngươi đọc ở sách nào mà lại có phương pháp khám nghiệm tử thi thổ địa quái đản này? Ngươi định nghiệm thi bằng cái ô rách ư, sao không thắp hương mà cầu hồn người chết về đây luôn, bảo hắn nói cho."
Tôi không thèm quan tâm, thầm nghĩ: "Muốn nói kháy thì cứ tranh thủ nói đi, chờ lát nữa chỉ sợ mở miệng không nổi."
Khi chiếc ô quay tới vòng thứ ba, trên bả vai người chết đột nhiên xuất hiện dấu bàn tay lờ mờ, mọi người tại hiện trường đều sửng sốt, pháp y Tần càng kinh ngạc há hốc mồm, điếu thuốc trong miệng rơi ra cũng không biết.
"Chuyện này..... cái này không thể nào." Pháp y Tần vùng đứng lên.
"Đại Lý, lật thi thể lại." Tôi nói.
"Được." Vương Đại Lý phấn chấn, xoay thi thể lại, dùng vai đỡ lên. Tôi tiếp tục di chuyển bóng đỏ, chỗ bóng đỏ đi qua giống như tia hồng ngoại chiếu vào, phía sau lưng xác chết dần xuất hiện ba dấu bàn tay, còn rõ hơn dấu trên bả vai. Nhưng dấu bàn tay này khá nhỏ nhắn, hình như là của con gái.
"Dừng một chút." Nữ cảnh sát giơ tay ra hiệu: "Tiểu Vương, đi lấy máy ảnh tới đây.".
Một người cảnh sát vội vàng mang máy ảnh kỹ thuật số tới, nữ cảnh sát bảo tôi giữ nguyên bóng ô, sau đó chụp lại những dấu bàn tay.
Chụp lại xong xuôi, tôi bảo Đại Lý đặt thi thể xuống. Nữ cảnh sát cúi đầu xem ảnh trong máy, nói: "Kỳ lạ, sao những bàn tay này, chỉ tay lại khác thường như vậy?"
"Đây không phải chỉ tay, mà là hoa văn trên quần áo. Những dấu tay này là lưu lại qua một lớp vải, trong thời khắc tử vong, dương khí sẽ thoát ra từ lỗ chân lông, nếu như lúc đó có ngoại vật bám trên da thịt, sẽ lưu lại "ấn dương ngân". Trừ khi dùng phương pháp đặc thù, nếu không sẽ không hiện ra."
"Dương khí?" Nữ cảnh sát đầy kinh ngạc.
"Điều này nghe thì có vẻ bí ẩn, nhưng suy nghĩ kỹ một chút sẽ không thành vấn đề." Tôi cười.
Nữ cảnh sát có vẻ hiểu ra, gật đầu: "Được lắm, ngươi thực sự có tài, học được ở đâu những lý thuyết lạ như vậy. Nói như thế, vụ án này đúng là mưu sát rồi."
"Chắc chắn là mưu sát." Tôi khẳng định.
"Không đúng!" Lão pháp y Tần đột nhiên đi tới, sắc mặt trắng bệch: "Tiểu tử này giở trò ảo thuật. Ta làm pháp y đã nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua ô đỏ hay dương vết, ngươi... học được ở đâu?"
"Ảo thuật?" Tôi cười lạnh thu cái ô lại: "Ông đang nói chính mình đấy à?"
"Ngươi, ngươi ngươi dám nói với ta như vậy ư? Ngươi có biết ta là ai không?" Tần pháp y giận tới phát run, bị tôi khinh thường, đuối lý liền dùng thân phận để dọa tôi, há tôi lại sợ?
"Tôi chẳng cần biết ông là ai, chỉ biết là ông đã sai, người bị mưu sát thì nói là tự sát, ông trơ mắt nhìn một sinh viên đại học chết oan uổng, để cho một tên hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Tiểu tử, ngươi..." Tần pháp y đưa tay định cướp chiếc ô trong tay tôi, tôi né tránh, ông ta liền chụp vào không khí. Thẹn quá hóa giận, lão hét lên: "Đưa cái ô quái quỷ này cho ta kiểm tra, chắc chắn ngươi có tà thuật gì, nói bừa ở đây."
"À phải rồi, ban nãy ông có nói, nếu tôi tìm ra dấu vết, chẳng những ông sẽ giao vụ án này cho tôi, mà còn từ chức sao? Ông định nói mà không giữ lời à?" Tôi cười nói.
"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, đường đường là một bác sĩ pháp y, nói chuyện lại chẳng suy nghĩ gì hết." Vương Đại Lý hùa theo.
Tần pháp y trợn to hai mắt, nhìn xung quanh một lượt, gương mặt nhất thời biến thành màu đỏ tím, ấp úng nói: "Chuyện đó... chỉ là ta nói đùa thôi, không thể coi là thật, nếu biết ngươi có thể nghiệm ra, ta đã không nói."
"Nói đùa?" Tôi nhướng lông mày: "Lão tiên sinh, nếu như vừa rồi tôi không tìm ra, chỉ sợ ông đã sớm bắt tôi về sở cảnh sát."
Lão pháp y Tần á khẩu không trả lời được, quay qua nữ cảnh sát: "Tiểu Đào, cô xem, tiểu tử này đang gài bẫy tôi, mau đuổi hắn ra ngoài đi."
Nhưng nữ cảnh sát lại lắc đầu: "Tần pháp y, ông không thể lật lọng như vậy được. Lúc hai người giao kèo, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, nên giữ lời hứa, để cho tiểu tử này theo vụ án đi."
Thực ra nữ cảnh sát cũng chỉ là giảng hòa, không nhắc tới chuyện từ chức, tôi nghe rõ nhưng giả vờ hồ đồ. Chuyện ép người tới cùng tôi cũng không muốn làm, để cho lão già này một chút sĩ diện đi.
Pháp y Tần im lặng mấy giây, đột nhiên nói: "Hoàng Tiểu Đào, đến cả cô cũng không giúp ta. Được, vụ án này ta không theo nữa, để cho hắn điều tra đi. Nếu tiểu tử này có thể phá vụ án này, ta sẽ lập tức rời khỏi đội hình cảnh."
Nói xong, ông ta cởi áo blouse vứt xuống đất, hậm hực bỏ đi.
Tôi nhìn lão rời đi cười lạnh, lão tiên sinh, ông già rồi còn cố đấm ăn xôi sao?
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần đưa tới trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn lên, là nữ cảnh sát.
"Ta tên gọi Hoàng Tiểu Đào, còn ngươi?"
"Tống Dương."
Tôi bắt tay cô, tay tiểu Đào rất mềm mại, trên người còn tỏa ra một mùi thơm dễ chịu. Tôi thủ thân như ngọc suốt hai mươi năm, chưa từng động vào cơ thể phụ nữ, nhất lại là một cô gái đẹp quyến rũ thế này, làm tôi ngượng ngùng, hai má đỏ ửng.
"Vụ án này sẽ còn cần ngươi giúp đỡ nhiều." Tiểu Đào mỉm cười nói.
"Không dám."
Đúng lúc này, bên ngoài dây cảnh giới đột nhiên vang lên tiếng khóc của một cô gái: "Là ma quỷ, bạn trai tôi bị ma quỷ sát hại."
Một lời này thốt ra, ba người chúng tôi sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận