Âm Phủ Thần Thám

Chương 48: Đánh chết con đĩ mẹ Bạch Nhất Đao

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi nói muốn đi xem thi thể, Liêu tổ trưởng định mở miệng thì Bạch Nhất Đao đột nhiên xen vào: "Tổ trưởng, để tôi dẫn mấy vị khách này đi cho."
"Được." Lão Liêu nhỏ giọng căn dặn hắn một câu: "Không được gây chuyện." Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng không tránh khỏi lỗ tai của tôi.
Bạch Nhất Đao, La Vi Vi, còn có mấy cảnh sát liền dẫn chúng tôi ra ngoài trụ sở. Tôi hỏi: "Phòng giữ xác không ở đây à?"
"Ngươi cứ đi theo rồi biết." Nhất Đao nói.
Chúng tôi đi tới bãi đậu xe, lòng tôi thầm nghĩ, không phải sẽ để xác chết ngoài trời chứ? Chắc chắn Bạch Nhất Đao đang gạt chúng tôi, tôi lại muốn xem hắn có toan tính gì.
Quả nhiên Bạch Nhất Đao dừng bước, xoay người lại, vô cùng ngạo mạn nói: "Ta đã xem qua tài liệu, nghe nói trong các người có một vị đã từng là huấn luyện viên võ thuật, vừa hay tiểu đệ cũng biết chút võ vẽ, chúng ta so tài một chút được không?"
Tôi cười lạnh một trận, Bạch Nhất Đao này là con ông cháu cha, đang muốn dằn mặt chúng tôi. Rốt cuộc là ai dằn mặt ai còn chưa biết đâu.
Tôi quay qua Vương Nguyên Thạch, ông ta đột nhiên nhếch mép, lạnh như băng cười gằn: "Được!"
"Sảng khoái! Vậy chúng là làm nóng người một chút, xin Vương giáo đầu hạ thủ lưu tình." Bạch Nhất Đao xoay cổ tay rắc rắc mấy cái, tiến lên, thủ thế nói: "Xin mời!"
Vương Nguyên Thạch cũng đi ra, nhưng chẳng thủ thế gì hết, mà rút ra một điếu thuốc, châm. Hoàng Tiểu Đào dặn dò: "Đừng làm hắn bị thương."
Đám cảnh sát đột nhiên cười ầm lên: "Hắn có thể làm bị thương Bạch ca? Bạch ca của chúng ta ba năm liền vô địch tán thủ đấy, ha ha."
"Hảo hán không tự hào chuyện cũ, đều qua rồi." Bạch Nhất Đao cười nói: "Vương giáo đầu, xấu hổ rồi."
Dứt lời, Bạch Nhất Đao liền bước một bước nhanh về phía trước, chiêu thức như mãnh hổ, quyền đấm thẳng vào mặt Vương thúc. Lúc này Vương Nguyên Thạch vẫn đang cúi đầu châm thuốc, tôi thầm nghĩ, mẹ nó đây chẳng phải là đánh lén sao, tiểu tử này quá nham hiểm.
Thậm chí Vương Đại Lý còn sợ tới la lên: "Cẩn thận!"
Kết quả Vương Nguyên Thạch cũng chẳng thèm ngẩng đầu, hời hợt né một quyền của hắn thuận thế dùng bả vai huých một cái.
Mặc dù Nhất Đai mã bộ cực kỳ vững vàng, nhưng bị một chiêu này của Vương Nguyên Thạch ép lùi mấy bước, nếu không có người đỡ suýt nữa đã ngã ra đất, có thể nói là vô cùng chật vật.
Chúng tôi bộc phát một tràng pháo tay, năng lực chiến đấu của Vương Nguyên thạch đánh Nhất Đao này hoàn toàn không phải vấn đề.
"Nhất Đao!" La Vi Vi lo lắng hô, tôi đột nhiên hiểu ra, thì ra hai người này là một cặp, chẳng trách lại hợp nhau như vậy, đều chẳng coi ai ra gì.
Mặc dù đối với võ học, một chữ tôi cũng không biết, nhưng lại hay xem phim kiếm hiệp. Hình như chiêu vừa rồi Vương Nguyên Thạch sử dụng được gọi là Thiết Sơn Kháo. Sau khi đánh bay Nhất Đao, điếu thuốc trên môi cũng đã cháy, khoan khoái hít một hơi, cứ như đi dạo, đứng im lắc lắc cổ một chút.
Bạch Nhất Đao đẩy người đỡ mình ra, giận đến nhe răng trợn mắt, cởi áo khoác vứt xuống đất, lộ ra một cơ thể cường tráng. Hắn bước mấy bước, một cước quét tới.
Một cước kia vừa nhanh vừa mạnh, phát ra âm gió vù vù, hơn nữa còn nhắm thẳng vào đầu Vương thúc, tên tiểu nhân này so tài mà lại dùng sát chiêu.
Vương Nguyên Thạch thối lui một bước, tùy tiện né một cước này. Bạch Nhất Đao chân trước vừa chạm đất, chân sau đã vung lên, không hề có động tác thừa, hướng thẳng vào ngực Vương thúc. Vương thúc né sang một bên tiếp tục tránh, sau đó rít một hơi thuốc dài, rồi vứt bỏ, lúc này mới thủ thế.
Cả hai giao thủ rất nhanh, người đứng xem hoa cả mắt, mặc dù không phải dân trong nghề nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra đôi chút. Cứ mỗi lần Bạch Nhất Đao vung quyền, Vương thúc lại nhanh tay đánh một quyền vào cánh tay hắn, khiến quyền của hắn không thể vung hết; Bạch Nhất đao vung chân, Vương Thúc liền đạp vào bắp chân hắn một cái khiến cước này cũng không ra được.
Hai người, một kẻ tấn công ào ào nhưng đều rơi vào khoảng không, một người không nhúc nhích, lại chiêu thức áp đảo, giống sư sư phụ đang dạy đồ đệ vậy.
Mấy cảnh sát không hiểu chuyện phía đối diện ban đầu thì ồn ào, tới giờ thì chẳng nói nên lời, có ngu cũng nhìn thấy Bạch Nhất Đao hoàn toàn ở thế hạ phong, bị áp chế tới không còn sức đánh trả.
Hiện trường chỉ còn tiếng hân hoan của chúng tôi.
Sau chuyện này tôi mới được nghe Vương thúc kể lại, thì ra ông ta dùng Tiệt Quyền Đạo, do Lý Tiểu Long sáng tạo ra. Ba chữ Tiệt Quyền Đạo này nghe rất hay, nhưng không phải ai cũng hiểu được ý nghĩa của nó. Tiệt - chặn, chính là chặn lại, khi đối phương vung quyền, liền dùng tốc độ đánh vào khớp xương, khiến chiêu thức của hắn hóa thành hư vô, chính là một kiểu lấy công làm thủ.
Bạch Nhất Đao lại sử dụng võ thuật thực chiến của cảnh sát, nhưng Vương Nguyên Thạch là huấn luyện viên võ thuật cảnh sát, đối với bộ võ này còn quen thuộc hơn việc ăn cơm, Nhất Đao chính là múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ cần Bạch Nhất Đao hơi cử động, Vương Nguyên Thạch đã đoán được chiêu thức mà hắn sắp tung ra, chẳng tốn chút công phu nào cũng có thể ứng phó.
Vả lại, Vương Thúc biết, nếu như dùng cùng một bộ võ thuật, có thể sẽ tỷ thí rất lâu, mà ban nãy Bạch Nhất Đao coi thường tôi, nên Vương thúc cố ý thay tôi xả cơn giận, bởi vậy mới dùng Tiệt Quyền Đạo dạy dỗ hắn.
Tiệt Quyền Đạo có thể nói là chiêu thức khắc chế hoàn toàn võ thuật cận chiến của cảnh sát, chính bởi vậy tiền thân của Tiệt Quyền Đạo là Vịnh Xuân quyền, vào những năm 70 đến 80 bị coi là 'cấm quyền'.
Hai người tỷ thí một lúc, Bạch Nhất Đao đã thở hồng hộc, lực bất tòng tâm. Ngược lại Vương thúc lại khí định thần nhàn, bình tĩnh như không.
Cả hai đột nhiên cũng lúc vung ra nắm đấm, hai quyền chạm nhau giữa không trung, phát ra một tiếng rắc.
Bạch Nhất Đao rụt tay về, liều mạng vẫy vẫy cổ tay, lúc này trên người hắn đã đầy dấu giày. Nhìn lại Vương Nguyên Thạch, ngay cả vạt áo Nhất Đao cũng chưa đụng tới được.
"Mẹ nó, quá trâu bò!" Vương Đại Lý kêu lên: "Vương đại thúc nhất định chính là Báo tử đầu Lâm Xung."
Vương Nguyên Thạch cười cười, xoay người đi về phía chúng tôi. Đột nhiên Bạch Nhất Đao xông tới, tôi kinh hãi, tiểu tử này lại chơi xấu.
"Cẩn thận phía sau!" Tôi hét.
Bạch Nhất Đao hai mắt đỏ lừ, nhảy bổ lên, định ghìm chặt Vương thúc từ phía sau.
Vương Nguyên Thạch trực tiếp vung chân về phía sau, đá Bạch Nhất Đao văng ra xa cả mét, lê mông dưới đất, tôi phảng phất nghe thấy tiếng quần bị rách.
Bọn cảnh sát vội chạy tới, Bạch Nhất Đao ngồi dưới đất, không bò dậy nổi, hắn mắng: "Các ngươi ra tay đả thương người, ta nhất định sẽ mách cha ta, các người chuẩn bị mà nhận hậu quả đi."
Vương Nguyên Thạch chẳng thèm quan tâm, chậm rãi móc hộp thuốc ra, rút một điếu, châm.
"Ngươi là trẻ em đi mẫu giáo sao?" Vương Đại Lý nói: "Chính mình quậy phá, bị người ta đánh còn đòi mách cha, hình như cha ngươi đi vắng rồi thì phải, có muốn nhận ta làm cha không, ta có thể bất đắc dĩ đáp ứng."
"Thằng nhóc, ta giết chết ngươi!" Bạch Nhất Đao gào lên. Hắn đứng dậy nói với đám cảnh sát: "Hắn ra tay đả thương người, các ngươi cũng trông thấy, Vi Vi, nàng cũng thấy chứ?"
Bọn cảnh sát do dự một chút, rối rít gật đầu, tôi thầm nghĩ đám này đúng là khinh người quá đáng.
Bạch Nhất Đao tự cho là mình đã lấy lại được chút thể diện, sửa lại cổ áo, dương dương đắc ý nói: "Chờ coi đi, ta mặc kệ các ngươi là giám đốc phái tới hay bộ trưởng phái tới, các ngươi cũng phải nhận tội."
Tôi cười lạnh một cái: "Thật xấu hổ cho ngươi lại là một cảnh sát, nhân chứng không tin được đâu, mấu chốt vẫn phải là vật chứng."
Nói xong, tôi lấy điện thoại trong túi ra, ban nãy Bạch Nhất Đao khiêu chiến, tôi đã ghi âm lại toàn bộ quá trình. Đây cũng là bài học từ Tần pháp y mà có, đối phó với lũ tiểu nhân này, lưu lại vật chứng là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận