Âm Phủ Thần Thám

Chương 36: Huấn luyện viên trưởng cảnh sát vũ trang

Tôi cùng Vương Đại Lý quay lại căn phòng xảy ra án mạng, tôi ngước lên trần nhà quan sát, thấy có một ít vết bẩn, đúng như tôi dự đoán.
Bởi vì xác chết còn nằm ở trên giường, tôi không thể nào giẫm lên được, nên bảo Vương Đại Lý tìm cho tôi một cái thang. Sau đó tôi lấy một chai cồn và bông gòn trong hộp dụng cụ ra.
Một lát sau, Vương Đại Lý mang thang vào, tôi bảo hắn dựng cái thang cho chắc chắn, hắn tò mò hỏi tôi: "Ngươi định làm gì vậy Dương tử?"
"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
Tôi trèo lên thang, dùng bông tẩm cồn lau vết bẩn trên trần nhà, cồn hòa tan vết bẩn, sau đó bay hơi hết, để lại vết bẩn bám trên bông. Đây cũng là cách để bác sĩ pháp y lấy những vật chứng dạng chất lỏng.
Tôi đưa bông gòn lên mũi ngửi ngửi, sau đó bảo Vương Đại Lý cũng thử ngửi xem, hắn lắc đầu nói: "Ta chẳng ngửi thấy gì cả."
"Không, đây là máu lươn, có người thoa nó lên trần nhà để thu hút con dơi." Tôi ngước lên trần quan sát thêm một chút, lại nói: "Nhìn xem, hình dáng vết bẩn này hẳn là do súng phun nước bắn lên."
"Tống Dương, mau qua đây." Bỗng Tiểu Đào bên phòng kia gọi.
Chúng tôi quay lại phòng chiếu video, Hoàng Tiểu Đào có một phát hiện mới. Nàng mở video trước ngày xảy ra án mạng một ngày, có một đoạn hình ảnh, một gã đeo khẩu trang, mặc đồ công nhân vệ sinh, lén lút lẻn vào phòng. Hắn đóng một cái đinh lên tường, sau đó móc ra một khẩu súng nước bắn một ít chất lỏng lên trần nhà.
Tôi kể việc mình mới phát hiện máu lươn trên trần nhà, cười nói: "Loài dơi bản tính khát máu, thích nhất là mùi tanh của máu lươn. Đây chính là nguyên nhân có con dơi xuất hiện trên màn hình. Những thứ này đủ để chứng minh, hung thủ là con người chứ chẳng phải ma cà rồng gì gì đó."
Lập tức Tiểu Chu đỏ bừng mặt, nói: "Có lẽ việc ma cà rồng biến thành dơi là giả, nhưng những cái còn lại thì là thật, thực tế luôn khác với truyền thuyết."
Coi như tôi đã hiểu, từ đầu đến cuối tiểu Chu này luôn cho rằng ma cà rồng gây án, lúc trước đánh cược với tôi cũng thế. Nếu hắn đã cố chấp như vậy, tôi cũng đành gậy ông đập lưng ông, nói: "Nếu như hung thủ là ma cà rồng, thì đáng ra chúng ta không nhìn thấy gì cả."
"Có ý gì?" Tiểu Chu hỏi.
"Ma cà rồng không thể soi gương, càng không thể bị ghi hình, truyền thuyết này chắc ngươi đã nghe qua chứ? Như vậy camera phải không thi được hình ảnh của hắn mới đúng."
Tiểu Chu ấp úng: "Truyền thuyết này cũng có thể là giả thì sao."
Vương Đại Lý không nhịn được, nói: "Cái này là giả, cái kia cũng là giả, liệu có phải ngươi đọc sách giả không?"
Tiểu Chu xấu hổ, vội cưỡng từ đoạt lý: "Nguyên lý của gương và camera không giống nhau, có lẽ camera có thể thu được hình ảnh của ma cà rồng."
Tôi nói: "Nếu hắn đúng là ma cà rồng thật, thì cô gái bị hắn cắn chỉ sợ cũng đã không nằm ở đó cho chúng ta khám nghiệm, mà sớm biến thành cương thi nhảy cỡn lên tấn công ta rồi, lý do này đã đủ chưa?"
Rốt cuộc tiểu Chu cũng chịu nhượng bộ: "Được rồi, ta thừa nhận hung thủ lần này không phải là ma cà rồng, nhưng trên thế giới đúng là có ma cà rồng tồn tại."
Con vịt chết cứng miệng, tôi thầm than, trên đời nếu quả thật có ma cà rồng như lời hắn nói, với sự bất tử bất lão của chúng, loài người sớm đã bị tuyệt chủng.
Hoàng Tiểu Đào tua lại đoạn phim hai lần, tạm dừng rồi nhíu mày nói: "Hình ảnh này không thể phóng to lên sao?"
Tên phục vụ hốt hoảng nói: "Đây không phải máy thu hình cao cấp, không có chức năng này."
Hoàng Tiểu Đào quay qua tôi: "Tống Dương, anh có phát hiện gì chưa?"
Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh, nói: "Công nhân vệ sinh này chắc là đồng bọn của hung thủ, tuổi đã cao, cỡ bốn năm mươi tuổi, trọng lượng cơ thể ước chừng 80 ki-lô-gram, vóc người trung bình, nhìn hắn thủ pháp rất thành thạo, phun máu lươn lên trần nhà đại khái là từ đầu đã biết trong phòng có camera quay lén."
"Vậy mà cũng nhìn ra được, anh đúng là." Hoàng Tiểu Đào nói.
Đại thúc bên cạnh bình tĩnh suy đoán: "Có thể là hắn đã từng làm việc trong nhà nghỉ, mấy nhà nghỉ hoạt động chui thế này thường cũng gắn camera ở gương hoặc sau ti vi."
"Ngoài ra, trước đây hắn từng bị tai biến." Tôi nói.
Mọi người đều kinh ngạc, Tiểu Đào hỏi: "Sao anh thấy được chuyện này, mắt anh có thể nhìn xuyên thấu cơ thể ư?"
Tôi cười nói: "Dĩ nhiên là không, manh mối ở trong đoạn video này, không tin thì mọi người nhìn thêm chút nữa."
Hoàng Tiểu Đào tua video xem lại hai lần, nàng lắc đầu nói: "Tống Dương, tôi quả thật không nhìn ra, anh tiết lộ một chút đi."
Đại thúc cau mày một cái: "Chân hắn đi khập khiễng, là cái này sao?"
Tôi giơ một ngón tay lên: "Đây là một trong những nguyên nhân, nhưng chỉ dựa vào điểm này thì không thể khẳng định được, còn có cái khác."
Tôi với lấy điều khiển, tua ngược về một chút. Lúc công nhân vệ sinh đi vào cửa, tiện tay dựa cây chổi vào tường, tôi chỉ cổ tay hắn, nói: "Mọi người nhìn, tay phải của hắn, tay áo không che kín cổ tay."
"Rồi sao nữa?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi tua nhanh một chút, tới thời điểm gã công nhân vệ sinh móc súng phun nước trong túi quần bên phải ra, ấn tạm dừng: "Nhìn lại tay trái của hắn, ống tay áo trùm lên cả mu bàn tay, điều này cho thấy hai tay của hắn độ dài không bằng nhau, đây là hậu quả do tai biến để lại."
Tiểu Chu lắc đầu: "Chưa chắc, có lẽ chỉ là quần áo không vừa vặn, bên dài bên ngắn."
Tôi nói: "Nếu chỉ riêng việc này thì đúng là chưa chắc, nhưng kết hợp với dáng đi khập khiễng của hắn, có phải là khả năng bị tai biến cao hơn không?"
Mọi người đều tỏ ra tin phục, Hoàng Tiểu Đào tán thưởng nói: "Quả thật Tống Dương càng nói càng có lý. Nhưng ngay cả những điều này mà cũng biết, tôi ngày càng không tin anh chỉ là một sinh viên đại học."
Vương Đại Lý bắt tay trước mặt tôi, nói: "Dương tử, sao mắt ngươi lại tinh tường như vậy? Tại sao tất cả bọn ta không nhìn ra mà ngươi lại nhìn ra được?"
Tôi khiêm tốn cười cười, thực ra biết được đủ loại bệnh lý cũng là đặc thù của Ngỗ Tác cơ bản.
Biết được những đặc điểm này, việc tìm ra tên đồng phạm sẽ dễ dàng hơn nhiều, rất nhanh Tiểu Đào liền điều tra sổ ghi chép của nhà nghỉ.
Tên công nhân vệ sinh này tên là Triệu Thiết Ngưu, là một nông dân năm mươi tuổi, quê quán ở một thôn trang nhỏ bên ngoài thành phố.
Từ manh mối chúng tôi có, Triệu Thiết Ngưu dùng thẻ căn cước của mình thuê phòng trong hai ngày, sau đó mặc đồ công nhân vệ sinh, làm một số chiêu trò. Ngày tiếp theo, hung thủ mang theo nạn nhân tới phòng đã thuê, giết hại, cho nên hắn không để lại bất kỳ manh mối nào.
Ngoài ra, trong hôm đó, camera an ninh ngoài hành lang bị người ta xoay một góc khác, nhân viên nhà nghỉ làm việc chểnh mảng nên không phát hiện. Bởi vậy cũng không ghi lại được hình ảnh ra vào của hung thủ, Hoàng Tiểu Đào nghi đây là do Triệu Thiết Ngưu sắp xếp.
Nhưng tôi lại phát hiện một số nghi vấn, nói với Tiểu Đào: "Cái này rất kỳ quái, tên đồng lõa kia hóa trang thành công nhân vệ sinh chạy vào, tức là không muốn bị lộ thân phận, nhưng tại sao lại dùng thẻ căn cước của mình để thuê phòng?"
"Ý anh là?"
"Căn cước khả năng là giả." Tôi nói.
"Bất kể thể nào, đây cũng là một manh mối..." Hoàng Tiểu Đào quay qua một cảnh sát viên: "Tiểu Từ, ngươi đi sang bên quản lý hộ tịch điều tra một chút về Triệu Thiết Ngưu."
Sau đó nàng nói với tôi: "Tôi bảo Vương Nguyên Thạch đưa anh và Đại Lý về trường."
"Vương Nguyên Thạch?" Tôi tò mò.
Thì ra là nàng nói vị đại thúc kiệm lời kia, Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Vương cảnh sát trước kia là huấn luyện viên trưởng của cảnh sát vũ trang, sau đó bị thương nên chuyển sang đội cảnh sát hình sự. Đừng thấy anh ấy lầm lì như vậy, nhưng thân thủ rất cao cường đấy. Sau này mỗi khi đón anh tới hiện trường, tôi sẽ bảo anh ấy đi, anh là một viên bảo bối của tổ chuyên án, không thể gặp bất trắc được."
"Đa tạ ý tốt của cô." Sau đó tôi quay qua Vương đại thúc: "Cảnh sát Vương, làm phiền rồi."
Vương Nguyên Thạch chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.
Vương Đại Lý vỗ vỗ Vương thúc: "Lúc đầu tôi nghĩ thúc chỉ là một đại thúc bình thường, thật không nhìn ra, công phu của huấn luyện viên trưởng chắc hẳn trâu bò chứ? Có giống Lâm Xung trong Thủy Hử, giáo đầu của tám mươi vạn cấm quân không?"
Tiểu Chu nói: "Tổ trưởng Hoàng, cô có nhớ nhầm không, theo tôi được biết thì Vương thúc không phải bị thương, mà là không theo mệnh lệnh, đánh chết mười sáu tên trùm ma túy chứ."
Vương Đại Lý há hốc mồm, tay trên vai của Vương Thúc từ từ buông xuống, Hoàng Tiểu Đào trừng mắt lườm tiểu Chu, trách hắn chưa đánh đã khai: "Tiểu Chu, ngươi nói ít một chút sẽ lăn ra chết à?"
Vương Nguyên Thạch khoát tay: "Chuyện đã qua rồi."
Tôi nhìn ánh mắt Vương đại thúc, không khỏi kính sợ. Đại thúc này giống như một ngọn núi băng, nhưng trong nội tâm là một đám lửa hừng hực, nhìn ông ấy u ám thế kia, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Chúng tôi quay lại hiện trường vụ án, nhân viên cảnh sát đã thu dọn xong, theo thường lệ tôi đốt một chút giấy vàng cho người chết, đọc một đoạn Vãng Sinh Chú.
Hoàng Tiểu Đào vỗ tay nói: "Được, đã là ba giờ sáng, mọi người tự về nghỉ ngơi, tám giờ sáng mau chúng ta có một cuộc họp về án mạng này, ai tới trễ sẽ trừ tiền thưởng!"
Tôi hỏi: "Tôi cũng phải tới sao?"
"Phải tới!"
"Quy định tới trễ trừ tiền thưởng không bao gồm tôi chứ?" Tôi yếu ớt hỏi.
Hoàng Tiểu Đào hung hăng giơ nắm đấm trắng nõn nà lên: "Anh cứ thử thì biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận