Âm Phủ Thần Thám

Chương 2: Kỳ tài trăm năm có một

Ông nội chắp tay sau lưng đi vào, hỏi cảnh sát Tôn, vừa rồi đang nói chuyện gì?
Tôi liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho cảnh sát Tôn đừng nói, nhưng ông ta lại rất thản nhiên, chẳng những kể từ đầu chí cuối, còn khen ngợi tôi lên mây: "Lão Tống, cháu của ông thật quá lợi hại. Vụ án này đã kéo dài hơn nửa tháng, chúng tôi đã đào bới khắp nơi cũng không tìm ra hung khí, vậy mà nó chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp, liền nhìn ra mờ ám. Đứa trẻ này tương lai khó lường, tôi nghĩ hết cấp 3 đừng học lên đại học nữa, thời buổi bây giờ sinh viên thất nghiệp cả đống, chi bằng tôi viết một thư giới thiệu nó trực tiếp vào ngành. Nó là vàng, đã đến lúc tỏa sáng rồi, ông thấy có đúng không?"
Ông nội xua tay, thái độ lạnh nhạt nói: "Ngươi quá đề cao nó rồi, có chăng chỉ là tổ tiên để lại mấy quyển sách cũ, nó vớ được nên múa rìu qua mắt thợ thôi. Huống hồ Tống gia chúng ta từ lâu đã có tám chữ răn đe: "Không quan không sĩ, bo bo giữ mình." Ngươi nên từ bỏ ý định này đi, ta sẽ không giao cháu ta cho ngươi đâu."
Dứt lời, ông nội dùng ánh mắt băng lãnh quét qua tôi, khiến tôi sợ hãi vùi đầu vào gối.
Cảnh sát Tôn thở dài, nói: "Lão Tống, ông thật là quá cố chấp. Chẳng qua là do ông hồi đó ngủ trong chuồng ngựa quá ba năm. Chuyện đó không phải đã phúc thẩm lại án oan sai rồi sao? Giờ đã là thế kỷ 21, còn cái gì tổ huấn với không tổ huấn, ông thật là bảo thủ." Nói xong, vỗ vỗ vai tôi: "Tiểu quỷ, sau này lớn lên có muốn làm cảnh sát, cùng thúc thúc bắt kẻ xấu không?"
Trước mặt ông nội, tôi nào dám lỗ mãng, ra sức lắc đầu.
Ông tôi nói: "Tôn Lão Hổ, nội tình Tống gia ngươi không nắm rõ. Đời này ta không mong gì, chỉ mong hậu thế có thể yên phận, không tham gia vào những ngành nghề nguy hiểm này nữa."
Cảnh sát Tôn còn đang định nói thêm, ông nội đã giơ tay ra hiệu tiễn khách: "Không có việc gì nữa thì xin mời ngươi về trước. Nếu như cưỡng cầu, từ sau đừng tới nhà ta nữa."
Cảnh sát Tôn đành nuốt ý định nói xuống bụng, cầm cặp tài liệu lên, nói: "Được, lão Tống, cáo từ. Sau này có án khó ta lại đến thỉnh cầu."
Sau khi cảnh sát Tôn lên xe rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt, ông nội ngồi trên ghế bành, rót một chén trà, tôi đứng trước mặt mà lòng mười phần bất an.
"Dương nhi, hai quyển sách kia, con đọc tới đâu rồi?" Ông hỏi.
Tôi ấp úng trả lời: "Dạ đã đọc hết toàn bộ. Tại trong nhà không có nhiều sách báo, nên cứ mỗi lúc rảnh rỗi con lại lôi ra đọc."
Ông nội nhấp một ngụm trà, đột nhiên chậm rãi nói nhỏ: "Ngục sự mạc trọng với tử hình, tử hình mạc trọng với sơ tình, sơ tình mạc trọng với kiểm nghiệm."
Tôi sửng sốt một chút, ngâm nga nói: "Cái tử sinh xuất nhập chi nẩy mầm, u uổng khuất duỗi chi cơ quát, kết quả là quyết."
Ông lại thì thầm: "Hoài thai một tháng tựa bạch lộ, hai tháng như hoa đào..."
Tôi tiếp lời: "Ba tháng nam nữ phân, tháng tư hình hài thành, tháng năm rõ gân cốt, tháng sáu lông tóc mọc, bảy tháng động tay phải, là nam với mẫu tả, tám tháng động tay trái, là nữ với mẫu hữu."
Hai đoạn này đều là trong cuốn "Tẩy oan tập lục thật bổn", là ông nội cố ý thử tôi, nghe xong, chén trà trong tay ông rơi choang một cái xuống đất, kinh ngạc hỏi: "Dương nhi, quyển sách này con thuộc hết rồi ư?"
"Cũng gần như vậy." Tôi ngại ngùng thừa nhận.
"Thật đúng là con cháu Tống gia." Nói xong, ông nội lại lắc đầu.
Phản ứng kỳ quái này của ông làm tôi hoang mang, vốn nghĩ ông sẽ nổi giận mà mắng tôi té tát, nhưng lại không. Sau này nghĩ lại, tôi mới hiểu lúc đó nội tâm của ông đang đấu tranh dữ dội, ông vừa cao hứng vì Tống gia có người kế thừa tuyệt học, nhưng lại vừa lo lắng tôi sẽ đi theo con đường của ông, vạn kiếp bất phục.
Ông nội thở dài một tiếng: "Ai dà, thật là ông trời trêu ngươi." Sau đó đứng dậy, chẳng để mắt tới tôi nữa, chắp tay sau lưng đi vào thư phòng. Tôi đứng yên tại chỗ, vừa thấy sợ vừa thấy may, ông nội không định đánh mông tôi sao?
Tối hôm đó đang ngủ, đột nhiên ông nội gọi tôi dậy, bảo tôi mặc quần áo vào cùng ông đi ra ngoài. Tôi không hiểu gì, làm theo lời ông, đi ra sân sau. Ông nội quăng cho tôi một cái cuốc, sau đó không nói nửa lời đi ra ngoài, tôi cũng lẽo đẽo theo sau.
Huyện chúng tôi cư trú cũng không lớn, phía nam là một mảnh rừng núi hoang vắng, tối nay không có trăng, ánh sao cũng thưa thớt. Ông nội lặng lẽ đi dọc khu rừng vắng vẻ, bên đường chỉ có tiếng bước chân hai ông cháu đạp trên lá cây, cộng với tiếng rên rỉ của những động vật trong rừng, làm tôi dựng tóc gáy.
Rất nhanh chúng tôi đã xuyên qua rừng, tới một bãi đất trống. Chân tôi hoảng loạn, đá phải một vật gì đó. Kiểm tra kỹ thì phát hiện đây là một bộ hài cốt, phơi nắng phơi sương đã lâu, biến thành màu đen nhánh.
Tôi nhớ ra, gần đây là một bãi tha ma, nghe nói từ thời Minh mạt, thiên hạ đại loạn, có một toán cướp chiếm ngọn núi này xưng vương. Chúng giết người không gớm tay, thi thể mang ném tại đây, dần dần nơi này trở thành một địa điểm đáng sợ, thường xảy ra những chuyện kỳ quái.
Dân chúng xung quanh xây nhà cũng không bao giờ để nhà hướng về phía này. Những thi thể vô danh, hoặc là kẻ nào khi sống mà suy đồi đạo đức, không xứng đáng được chôn trong khu mộ của tổ tiên, đều được ném ra đây.
Tôi nhìn thấy những đám lửa xanh lập lòe, giống như u hồn di chuyển xung quanh hai ông cháu.
Mới đầu tưởng là đom đóm, nhưng nghĩ kỹ lại, bãi tha ma này âm khí cực lớn, còn chẳng có một ngọn cỏ sống nổi, làm gì có đom đóm? Ánh lửa này chính là 'ly hài chi hỏa' mà trong cuốn "tẩy oan tạp lục thật bổn" có ghi lại, cũng là 'ma chơi' mà người ta hay nói tới, thực chất là thi thể khi phân hủy tạo ra lân tinh, gặp không khí sẽ cháy lên màu xanh.
Tuy tôi biết hiện tượng này, nhưng tận mắt nhìn thấy những đốm xanh lập lòe di chuyển, toàn thân cũng phải nổi da gà.
Đúng lúc tôi đang hoang mang, tim đập dồn dập thì đột nhiên có một bóng đen nhảy từ trong bãi tha ma ra ngoài, đứng lại cách tôi khoảng mười mét, trừng đôi mắt xanh lè lườm tôi, lập tức tôi hét lên sợ hãi.
Ông nội nhặt một viên đá ném về phía bóng đen, nó sợ hãi lao vào bụi cây, kêu lên một tiếng.
"Đừng sợ, chỉ là một con chó hoang." Ông nội trấn an tôi.
Tôi nuốt nước bọt hỏi: "Ông ơi, chúng ta làm gì ở đây?"
"Đợi lát nữa con sẽ biết."
Ông dẫn tôi tới một đống đá rồi chỉ tay: "Đào đi."
"Đào?" Tôi sửng sốt: "Ông ơi, đây có phải là mộ phần không?"
"Không phải là mộ thì ở đây còn có cái gì nữa?" Ông đáp.
Tôi ngập ngừng: "Nhưng trộm mộ là phạm pháp mà."
"Ai bảo con trộm mộ? Đây là khai quan nghiệm thi, đừng nói nhiều cứ đào đi." Ông nội nghiêm khắc nói.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cầm cuốc lên bắt đầu đào. Đây là mộ phần bằng đá, đào rất khó khăn, dù tôi lớn lên ở huyện thành nông thôn, nhưng từ nhỏ thứ nặng nhất phải cầm là cây bút, chẳng mấy chốc hai tay phồng rộp.
Ông nội đứng một bên, hút thuốc quan sát tôi làm việc. Làn khói thuốc bay lơ lửng, tuy rất ngột ngạt nhưng lại khiến lòng tôi dịu đi, cả không khí u ám lạnh lẽo ở bãi tha ma cũng giảm bớt đôi chút.
Đào một lúc lâu, tôi mệt vã mồ hôi, thì bỗng nghe tiếng cạch cạch, rõ ràng là cuốc đã chạm vào thi thể bên dưới. Tôi bèn vứt cái cuốc sang một bên, dùng tay lật từng viên đá, để lộ ra một bộ hài cốt màu đen.
Tôi liếc qua ông, ông không nói gì, bèn tiếp tục bới đống xương lên, mang ra chỗ đất trống ghép thành một hình người.
Tuy rằng trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy một cái xác nào ngời đời thực, nhưng một chương "nghiệm cốt" trong cuốn "tẩy oan tạp lục" có tả kỹ càng về từng hình dạng mỗi xương bộ phận khác nhau, bởi vậy để ghép lại hoàn chỉnh, tôi không tốn quá nhiều thời gian.
Thế nhưng vừa cố gắng hết sức, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận