Âm Phủ Thần Thám
Chương 9: Vụ tự sát trong khuôn viên trường học
Sinh viên năm tư rất nhàn nhã, mỗi tuần chỉ phải lên giảng đường mấy tiết, còn lại là thời gian tự học, tự chơi. Ví dụ như thâu đêm chơi 'League of legends", hoặc lừa những nữ sinh khóa dưới đi nhà nghỉ, dù sao thì hầu như tất cả các bạn cùng phòng của tôi đều đã có đôi có cặp.
Tôi là người duy nhất ngâm mình trong thư viện, dùng cặp mắt gấu trúc điên cuồng nghiên cứu những cuốn sách pháp y.
Bởi vì từng giây từng phút, chưa bao giờ tôi quên ngày mà ông chết, tôi với Tôn Lão Hổ có một giao ước, đó là chỉ cần Giang Bắc tàn đao tái xuất, tôi nhất định sẽ bắt hắn về quy án.
Nhưng hiện tại, còn lâu tôi mới là đối thủ của Giang Bắc tàn đao, cho nên tôi muốn mình phải thật nhanh trưởng thành hơn.
Hôm đó tôi đến thư viện để trả mấy cuốn sách sắp hết hạn, vừa ra ngoài đã gặp bạn cùng phòng, cũng là bạn thân tôi, Vương Đại Lý. Vương Đại Lý hào hứng nói với tôi: "Này, Dương tử, ngươi nghe tin gì chưa? Hôm nay ở trường có người chết."
"Ở đâu?" Tôi hỏi.
"Ở hồ nhân tạo, có một nam sinh treo cổ, mấy chiếc xe cảnh sát chạy vào trong trường. Ngươi nói chuyện này có ly kỳ không? Ta trước giờ chỉ nghe nói nữ sinh thất tình treo cổ tự sát, lần đầu thấy nam sinh treo cổ. Không biết vị nhân huynh này là vì thất tình hay vì không qua nổi năm tư, sao lại nghĩ quẩn như vậy." Vương Đại Lý liên thiên.
Nhìn Vương Đại Lý cười trên nỗi đau của người khác, tôi hắt cho hắn một chậu nước lạnh: "Đại Lý, ngươi tích chút khẩu đức có được không? Người ta chết xương cốt còn chưa lạnh, ngươi lại ở đây nói bậy nói bạ, ta nói cho ngươi biết, loại chết oan này âm khí là mạnh nhất, nếu như nghe thấy có người nói xấu sau lưng, nói không chừng tối nay sẽ tìm tới ngươi uống trà đó."
Vương Đại Lý liền vội phủi phui mấy cái, nói: "Dương tử, có đi xem náo nhiệt không?"
"Được." Tôi lập tức đi theo Vương Đại Lý tới hồ nhân tạo. Nơi này cách giảng đường và ký túc xá một đoạn khá xa. Trừ những đôi đang yêu nhau thì ít người mò tới đây. Bây giờ cạnh hồ đang tụ tập rất đông, bao gồm cả cảnh sát và sinh viên tò mò.
Cảnh sát chăng một đường dây cảnh giới. Tôi thấy bên trong khu vực cảnh giới, có một dây thắt lưng được treo trên cành cây lớn. Thi thể nam sinh đã được tháo xuống, một nhân viên pháp y mặc áo blouse trắng đang ngồi xổm khám nghiệm tử thi. Do hiện trường quá đông, cây cối lại rậm rạp nên tôi chẳng nhìn thấy thi thể.
"Quái lạ." Tôi tự lẩm bẩm.
"Sao thế?" Vương Đại Lý nhướng cổ hỏi.
"Khu vườn này cách hồ nhân tạo có một bước chân, sao hắn không nhảy xuống hồ tự sát luôn mà lại chọn treo cổ?"
"Cái này chẳng phải đơn giản sao, vị nhân huynh này vốn là định nhảy xuống hồ tự sát, nhưng có thể đến gần bờ, lại sợ hãi, hiện tại đã là mùa thu, buổi tối rất lạnh, vị nhân huynh này không muốn chết một cách lạnh lẽo, cuối cùng chọn treo cổ." Vương Đại Lý mặt mày hớn hở nói: "Ngươi thấy ta suy luận có đỉnh không?"
"Quá đỉnh. Địch Nhân Kiệt có sống lại nghe ngươi phân tích sẽ dứt khoát không làm thần thám nữa, về quê cày ruộng, nếu Sherlock Holmes sinh cùng thời với ngươi, hắn sẽ thất nghiệp." Tôi cười nói.
Nhưng Vương Đại Lý đầu óc chậm chạp, nghe tôi chửi kháy lại tưởng tôi khen hắn, dương dương tự đắc: "Đó là điều tất nhiên. Nếu muốn, sư huynh đây sẽ phân tích thêm cho ngươi nghe."
"Rửa tai lắng nghe." Tôi đáp.
Vương Đại Lý hắng giọng, chuẩn bị phát biểu cao kiến, lại nói: "Không được, ở đây không nhìn thấy thi thể, ta qua góc khác xem sao."
Chúng tôi lượn quanh một hồi, cuối cùng cũng tìm được vị trí hơi gần hiện trường. Nhưng ở đây cũng chỉ nhìn thấy lưng của nhân viên pháp y. Tôi định dịch sang một chút thì đột nhiên Vương Đại Lý vỗ vai: "Này này, ngươi nhìn nữ cảnh sát bên kia kìa."
"Đâu?" Tôi theo hướng tay hắn chỉ nhìn qua, phát hiện bên cạnh dây cảnh giới đúng là có một nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát vóc người cao ráo, da trắng nõn, ngực lớn, mông cong, mặc một cái quần jeans bó sát người, cặp chân dài làm người ta không khỏi hít hà. Trên người khoác một áo choàng dài, bên trong mặc áo sơ mi đồng phục xanh da trời, hai tay chống hông, dáng vẻ này so với trong phim còn hiên ngang hơn.
Bộ ngực cao vút của nàng phải cỡ cúp C, mà dù có nói cúp D cũng không quá. Tóc ngắn gọn gàng, nhẹ nhàng khoan thai.
Lúc này nàng đang cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể. Gương mặt thanh tú, tuổi chừng trên dưới hai mươi, khả năng không lớn hơn tôi bao nhiêu, nếu thay một bộ đồ gợi cảm, với vóc dáng này, nói là hot girl trên mạng cũng không sai.
Vương Đại Lý si mê chảy nước dãi, nói: "Trời ơi, Lý ca ta tự cho là đã gặp qua vô số mỹ nhân, tâm lặng như mặt hồ, tại sao trông thấy vị nữ cảnh này, lại đột nhiên có ý muốn phạm tội? Sàm sỡ cảnh sát, đi tù vài năm cũng đáng."
Tôi chế giễu: "Với thân hình gầy yếu của ngươi mà phạm tội, chỉ sợ bị người ta đánh gãy lưng."
Vương Đại Lý vẫn nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát, tôi chẳng thèm quan tâm hắn nữa, đi tới một góc khác để xem khám nghiệm tử thi. Tôi là người có chút biến thái, bởi vì thích nhìn thi thể hơn là nhìn mỹ nữ.
Rốt cuộc tôi cũng tìm được một góc thoáng, có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của thi thể.
Người chết tuổi tác ước chừng hai mươi, tướng mạo bình thường, mặc áo len, hai mắt lồi ra như cá vàng, cổ có dấu vết thắt rõ ràng. Vết thắt như một ranh giới, chia ra vùng da bên trên trắng bệch, nhung vùng da bên dưới lại đỏ sẫm, một phần lưỡi của người chết thò ra từ miệng, dính vào cằm.
Những người treo cổ chết không nhất thiết phải lè lưỡi, trong cuốn 'tẩy oan tạp lục' có ghi chép, nếu sợi dây siết ở phía trên yết hầu, lưỡi sẽ không lè ra, nếu siết ở dưới yết hầu, lưỡi sẽ lè.
Bởi vì lưỡi bên trong miệng, chỉ là một phần nhỏ, còn có một bộ phận thật dài phía trong cổ họng. Người treo cổ, do chịu trọng lực lớn tác động, xương hầu bị phá vỡ, cho nên toàn bộ lưỡi mới không bị giữ lại, lòi ra ngoài mép. Trong điện ảnh, cảnh ma thắt cổ lưỡi dài cũng không hoàn toàn là vô căn cứ.
Người chết lè lưỡi này nhìn rất kinh dị, nhưng tôi chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy háo hức.
Còn có, đũng quần người chết ướt sũng, bốc mùi, hiển nhiên là trước khi chết đại tiểu tiện không kiểm soát. Từ hai điều này có thể kết luận, nguyên nhân chết là do treo cổ, không phải bàn cãi.
Nhưng tôi luôn có cảm giác có điểm nào đó không đúng lắm, nghĩ một chút, tôi không nhịn được định tới gần quan sát cho kỹ. Bất ngờ một người cảnh sát ngăn tôi lại: "Ở ngoài, không được phép vào trong."
"Sao rồi, pháp y Tần? Là tự sát hai bị giết?" Lúc này, nữ cảnh sát kia đi tới hỏi.
Phụ trách khám nghiệm tử thi là một người đầu tóc bạc trắng, đại khái khoảng năm sáu mươi tuổi, có vẻ dày dạn kinh nghiệm. Ông ta tháo găng tay cao su ra, nói: "Nguyên nhân cái chết là ngạt thở do treo cổ, trên người chết không có dấu hiệu vật lộn, không có dấu vết bị trói. Ta cho là tự sát."
Nữ cảnh sát thở phào: "Nếu là vậy thì cả đội về trước, mang thi thể về để giải phẫu."
"Ta thấy không cần giải phẫu đâu, khám nghiệm nhiều thi thể như vậy, ta khẳng định không sai, là tự sát." Nhân viên pháp y ngạo mạn nói.
"A, thật là một bộ ngực vĩ đại, thật muốn biết nàng tên gì a." Đúng lúc này một giọng nói đê tiện lọt vào tai tôi, làm tôi giật mình. Thì ra đứng nhìn thi thể quá nhập tâm mà không biết từ lúc nào Vương Đại Lý đã tới bên cạnh tôi, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn nữ cảnh sát.
"Ngươi chạy tới lúc nào vậy?" Tôi bực mình nói.
Vương Đại Lý cười thô bỉ: "Ngươi cũng ngắm quá say sưa đi, ngay cả ta tới lúc nào cũng không hay biết, ngày thường thấy ngươi là người nghiêm túc, gặp các em gái khóa dưới cũng đỏ mặt, tiểu tử ngươi đúng là thâm tàng bất lộ."
"Ta đang nhìn cái xác." Tôi biện hộ.
"Gạt ta hả? Có một đóa hoa xinh đẹp đứng đó mà lại nhìn con ma treo cổ? Ôi, thật là xinh đẹp, thật sự muốn bị nàng còng tay, dùng gậy cảnh sát quất lên lưng ta..." vừa nói, Vương Đại Lý vừa xuýt xoa tưởng tượng.
Tôi nhìn hắn mà dở khóc dở cười. Đúng lúc này có mấy cảnh sát đi tới, chuẩn bị bỏ cái xác vào trong bao. Vốn tôi không định chen vào, nhưng nhìn thấy nhân viên pháp y kia chỉ đoán bừa, tôi không chịu được, không biết dũng khí từ đâu mà lại xé dây cảnh giới, bước vào.
Vương Đại Lý sợ hãi, ở phía sau kêu lên: "Dương tử, ngươi điên rồi à? Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, ngươi định kiếm chuyện thật à?"
Mấy viên cảnh sát thấy tôi tự tiện xông vào, liền chặn lại, lớn tiếng quát: "Cậu sinh viên này, đây là hiện trường án mạng, ai cho cậu bước vào?"
Những lời nói này tôi không để vào tai, thậm chí cũng chẳng thèm liếc nhìn thi thể, đi một mạch tới trước mặt nữ cảnh sát, chỉ vào nhân viên pháp y, la lên: "Ông ấy nhầm rồi, người này không phải tự sát, mà là bị mưu sát."
"Ngươi nói cái gì?" Nữ cảnh sát sững sờ nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận