Âm Phủ Thần Thám
Chương 37: Căn bệnh lạ
Tôi mặc quần áo, tới đánh thức Vương Đại Lý, hắn lại ôm chăn nhất quyết không chịu dậy, mồm lầm bầm: "Ai yu, ngươi để cho ta ngủ tiếp đi, đang đi học sao lại phải sinh hoạt như người đã đi làm, ngươi tự đi họp đi."
"Được, vậy tiền thưởng lần này ngươi đừng hòng nhận." Tôi cả giận nói.
Vương Đại Lý lập tức bật dậy: "A, a chờ ta một chút."
Chờ hắn mặc quần áo xong, chúng tôi xuống cổng trường vẫy một cái taxi, trên đường đi tài xế nói: "Hai cậu sinh viên, có nghe nói hay không, tối hôm qua khu Nam Thành có một gái làng chơi bị giết, chết kiểu này thật là thê thảm."
"Làm sao ông biết?" Vương Đại Lý hỏi.
"Ha ha, làm gì có tin tức gì giấu được cánh tài xế chúng tôi, sáng nay có một đồng nghiệp đón khách ở đó, vừa hay gặp ông chủ nhà nghỉ kia. Tối hôm qua hắn bị giày vò cả đêm, dọc đường đi kể chuyện này cho đồng nghiệp tôi. Nhà nghỉ này vốn là kinh doanh chui, giờ lại xảy ra án mạng, chỉ có nước đóng cửa. Phải rồi, tôi còn nghe nói cảnh sát có mời một cố vấn đặc biệt, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, là một sinh viên đại học; những thứ người khác không nhìn thấy, hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra." Tài xế thao thao bất tuyệt nói.
"Thật sao?" Tôi tỏ ra kinh ngạc.
Vương Đại Lý che miệng cười: "Cảnh sát không có người hay sao, tại sao phải mời một sinh viên đại học?"
"Này, tên sinh viên này hình như rất có bản lĩnh đó, lúc trước trong trường các cậu chẳng phải phát sinh một vụ án không đầu sao? Nghe nói cũng chính do sinh viên này phá. Ai dà, nói ra cũng thật đáng ghen tị, thằng con vô dụng của tôi bao giờ mới có tiền đồ như thế, cả ngày chỉ biết lên mạng chơi game."
Tôi nói: "Sư phụ, ông thật là nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy."
"Điều đó còn phải nói." Tài xế tự hào: "Phải rồi, hai cậu sáng sớm tới cục cảnh sát làm gì, không phải chính là người đang giúp cảnh sát chứ?"
"Không, không, chúng tôi đi công chuyện thôi." Tôi giải thích.
Tài xế cười lớn: "Ha ha, ta biết ngay mà, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu đúng là hai cậu thật, cuốc xe này tôi không tính tiền."
Chỉ lát sau, xe đã tới cục cảnh sát, tôi móc tiền ra trả. Nhìn thấy chúng tôi đang đi ra từ bãi đậu xe, Hoàng Tiểu Đào đã hớn hở: "Tống Dương, Đại Lý, tới đúng lúc quá, đi thôi, chúng ta lên lầu ba họp."
Tài xế trợn tròn mắt, chỉ vào người tôi la lên: "Đúng là cậu thật à?"
"Đúng vậy." Tôi khẽ mỉm cười.
"Sư phụ, vừa rồi ông nói sẽ không lấy tiền cơ mà?" Vương Đại Lý nói.
Hoàng Tiểu Đào tò mò hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Kết quả vừa quay đầu lại, sư phụ tài xế đã lái xe biến mất như một làn khói, Vương Đại Lý còn cố chạy theo hô to: "Này này, không phải đã nói là không tính tiền xe sao? Con người bây giờ thật lật lọng quá."
"Có phải là có tranh chấp gì không? Nếu có để tỷ thay hai người gọi điện cho bên giao thông trừng trị hắn." Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Không có gì, chúng tôi chỉ đùa nhau thôi." Tôi lắc đầu.
"Hai người ăn gì chưa?"
"Dậy cái là tới đây ngay." Tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào lấy điện thoại ra gọi: "Thêm hai phần giống như cũ, địa chỉ vẫn là lầu ba phòng họp cục cảnh sát."
Vương Đại Lý hào hứng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ còn mời mọi người ăn sáng nữa à?"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Tối qua mọi người thức đêm tăng ca, hôm nay lại dậy sớm như vậy, đã thiếu ngủ lại không ăn uống đầy đủ sẽ dẫn tới tính khí nóng nảy, hiệu suất làm việc kém, ta đã không thể để mọi người ngủ ngon, thì chí ít cũng phải bảo đảm bữa ăn."
Tôi tán thưởng: "Thật không nhìn ra, cô lại tinh tế như vậy."
"Những điều này là sư phụ của tôi dạy." Tiểu Đào nói.
Chúng tôi lên tới phòng họp trên lầu, lúc này còn chưa tới giờ, vài cảnh sát đến sớm đang ngồi trong phòng tán gẫu. Trong ấn tượng của tôi, cảnh sát hình sự là người lúc nào mặt cũng lạnh tanh, nghiêm nghị thảo luận về các vụ án, nhưng thực ra không phải như vậy. Cảnh sát cũng là con người, cũng có sinh hoạt hàng ngày, bọn họ cũng nói chuyện về con cái mình, bàn luận về phim truyền hình, cũng trêu đùa nhau, chỉ có riêng Vương Nguyên Thạch là ngồi một mình trong góc, lầm lầm lì lì, miệng ngậm thuốc lá.
Vương Đại Lý huých huých tôi một cái: "Này, đại thúc này có vẻ chẳng ưa ai."
Tôi nói: "Chắc đó là phong cách của ông ấy."
Lát sau, một nhân viên giao hàng mang bữa sáng tới, xách hai cái túi lớn. Hoàng Tiểu Đào nói ai ăn sáng thì tự mình ra lấy, trong phòng nhất thời dấy lên không khí hân hoan.
Bữa sáng rất phong phú, có sữa đậu, bánh tiêu, sủi cảo rán, tôm chiên. Ăn xong, mọi người lục tục ngồi vào bàn đông đủ; Hoàng Tiểu Đào hắng giọng: "Được rồi, mọi người cũng đã đến đủ, bây giờ mỗi người cầm trên tay nhưng manh mối đã thu thập được."
Hoàng Tiểu Đài kéo một tấm bảng trắng dán đầy ảnh và nhiều chữ viết lên phía trước bàn họp để giảng giải toàn bộ vụ án, dĩ nhiên những thứ này tôi đã biết từ trước.
Nói một hồi xong, Tiểu Đào hỏi: "Còn ai muốn bổ sung gì không?"
Một cảnh sát báo cáo: "Căn cước mà công nhân vệ sinh dùng tôi đã điều tra, là giả mạo. Ở thành phố Nam Giang có một số thành phần chuyên làm cái này. Danh tính được sử dụng là những nông dân không có văn hóa ở các huyện xã nhỏ, tấm thẻ căn cước kia chính là như vậy mà ra."
Một cảnh sát khác nói: "Tôi đã gọi điện cho người thân của Mary Trân xác nhận, người trong nhà và cô ấy đã cắt đứt liên lạc nhiều năm, không ai biết cô ta làm việc ở Nam Giang, việc mất tích và bị sát hại cũng không hề hay biết."
Một người nữa phát biểu: "Sáng sớm hôm nay tôi qua bên thanh tra giao thông, điều tra camera những giao lộ quanh nhà nghỉ, chụp được một người có vẻ giống hung thủ đi ra khỏi nhà nghỉ vào lúc tám giờ tối ngày 4 tháng 10, nhưng hình ảnh rất mờ, không thấy rõ mặt."
Hoàng Tiểu Đào liền giao nhiệm vụ cho tổ kỹ thuật phân tích đoạn video đó xem có thể tìm ra manh mối gì hay không. Các cảnh sát khác thù đi điều tra mấy bệnh viện lớn một đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi có tiền sử tai biến, và quan hệ giữa các cá nhân của người chết Mary Trân.
Sau khi giao phó xong, nàng quay qua tôi: "Tống Dương, anh có điều gì muốn nói không?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi đề nghị đi điều tra xem trong thành phố có bệnh nhân nào bị dị ứng với dị thể protein không, đây là một căn bệnh rất hiếm gặp, rất có khả năng liên quan đến hung thủ."
Nghe được điều này, mọi người liền chụm đầu xôn xao bàn tán. Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Chứng dị ứng với protein dị thể? Đây là bệnh gì, tôi chưa nghe thấy bao giờ."
Tôi giải thích, người mắc bệnh này, sẽ không thể hấp thu một chủng loại protein, hơn nữa còn có biểu hiện dị ứng. So với chứng dị ứng thông thường hay gặp ví dụ như dị ứng với đậu phộng, người mắc bệnh này nếu ăn đậu phộng thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng."
Tôi suy đoán hung thủ mắc căn bệnh này, hơn nữa hắn bài xích phần lớn protein trong thức ăn hằng ngày, chỉ có máu là ngoại lệ. Cơ thể thiếu protein trong thời gian dài sẽ phát sinh dị biến, ví như sợ ánh mặt trời, da thịt trắng ởn, không có lông tóc.
"Nếu là không ăn được đồ ăn, vậy người này dựa vào cái gì để sống?" Tiểu Đào kinh ngạc hỏi.
"Hút máu!" Tôi lạnh lùng.
Vương Đại Lý nhỏ giọng hỏi: "Dương Tử, chẳng phải tối qua ngươi ngủ cùng lúc với ta sao, điều tra tài liệu khi nào vậy?"
"Cái gì gọi là ngủ cùng lúc với ngươi?" Tôi cả giận nói: "Tôi qua ta suy nghĩ vụ án chẳng thể ngủ được, liền bò dậy đọc lại những ghi chép trước đây học được, thật may là có phát hiện, nếu không có khi còn mất ngủ cả đêm."
"Vậy mấy giờ ngươi đi ngủ?" Vương Đại Lý hỏi.
"Cho tới giờ mới ngủ được hai tiếng." Nói thật, ngồi ở đây tôi thấy mệt mỏi rã rời, hai mắt cay xè không chịu được, chỉ muốn tìm cái gối mà gục đầu vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận