Đích Nữ Họa Phi

Chương 139 - Tạm biệt!




TRỌNG SINH ĐÍCH NỮ HỌA PHI
Tác giả: Thiên Sơn Trà Khách
Chương 139: Tạm biệt!
••• === ====== === •••
Việc đích trưởng nữ Tưởng gia - Tưởng Nguyễn lấy thân mình đỡ kiếm trong cung yến, cứu mạng Thái hậu, chỉ trong một đêm đã truyền ra toàn bộ kinh thành. Ai cũng biết Ý Đức Thái hậu lạnh lùng ngày thường giờ lại đưa Tưởng Nguyễn về cung Từ Ninh, gọi thái y đến chuẩn bệnh. Ai cũng nói đích nữ Tưởng gia là trong họa có phúc, cứu mạng Thái hậu, sau này chính là ân nhân của Thái hậu. Nhưng cũng có người xì mũi coi thường, cho là Tưởng Nguyễn chẳng qua cũng chỉ đánh cược tính mạng của mình để có tương lai đẹp đẽ hơn mà thôi.
Nhưng mà dù ai nói gì thì Tưởng Nguyễn được Ý Đức Thái hậu quan tâm là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa, ngày thứ hai, có tiếp một tin tức khác khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc. Ý Đức Thái hậu tiếp tục đi cầu phúc tại Hoàng lăng của Tông miếu hoàng gia, đi một lần là ba năm, tự mình ra ý chỉ muốn đích trưởng nữ Tưởng gia đi cùng.
Tin này so với tin trước đó càng khiến người khác kinh ngạc hơn. Đừng nói chỉ là một nữ nhi của quan lại, ngay cả cháu gái ruột của Ý Đức Thái hậu cũng chưa chắc được đối xử như vậy. Tất cả mọi người ai ai cũng suy nghĩ Tưởng Nguyễn chắc chắn đã chiếm được sự yêu mến của Ý Đức Thái hậu. Không biết đích trưởng nữ Tưởng gia đã gặp vận may như thế nào mà có thể hưởng sự yêu quý chưa ai có thể nhận được này.
Chuyện lạ nối tiếp nhau, nghe nói ngày hôm sau, Triệu Quang - đại tướng quân phụ quốc tự mình mang sổ gia phả, nói rõ Tưởng Nguyễn là máu mủ của Triệu gia. Lúc trước Triệu gia tàn nhẫn đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Mi, giờ cũng không cần mặt mũi nữa, chỉ mong Hoàng đế ân điển, sau này hôn sự của Tưởng Nguyễn có thể để cho Tưởng Nguyễn tự mình làm chủ.
Đại tướng quân phụ quốc đã cả đời vì nước vì dân, chưa từng chủ động cầu xin chuyện gì. Hôm đó trước mặt văn võ bá quan, Hoàng đế cũng không tiện từ chối sự cầu xin đơn giản này, vì thế nên vung tay lên: Phê chuẩn.
Tiếng tăm của Tưởng Nguyễn bùng nổ.
Liên Kiều và Bạch Chỉ tới đón Tưởng Nguyễn trở về phủ, trên đường đều nhận lấy ánh mắt hâm mộ. Bạch Chỉ lo lắng nói: "Tiểu thư đã bị thương ở đâu? Nô tỳ rất lo lắng, nhưng vì tiểu thư ở trong cung, nô tỳ không biết nên làm cái gì."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Tưởng Nguyễn xua xua tay: "Tình hình trong phủ giờ như thế nào rồi?"
Liên Kiều nói: "Hôm đó, sau khi về phủ, lão gia và phu nhân đi thẳng đến thư phòng không biết bàn cái gì. Nhị tiểu thư thì bị hoảng sợ, tìm đại phu đến để kê thuốc an thần, sau đó lịm đi. Nhị thiếu gia sau khi nghe tin Đại thiếu gia được phong thưởng thì nổi khùng nổi điên, đi ra ngoài uống rượu." Sự châm biếm trong giọng nói của nàng ấy rõ mồn một: "Mãi đến hôm sau mới say khướt trở về."
Tưởng Nguyễn gật đầu: "Tứ muội muội thì sao?"
"Tứ tiểu thư..." Liên Kiều nói thần bí: "Người bên phủ Tả Lang Trung đến mấy lần, có vẻ là người tốt, nói cái gì mà nhất định phải phụ trách cho Tứ tiểu thư. Bảo rằng mấy ngày nữa sẽ mang thiếp canh sang. Nhưng mà..."
Tưởng Nguyễn nhíu mày chờ nàng ấy nói tiếp. Quả nhiên Liên Kiều nói: "Tam tiểu thư sau khi biết chuyện này, không nói không rằng đi đến tìm Nhị di nương. Nhị di nương lại đi tìm lão gia, sau đó lão gia gọi Tứ tiểu thư vào thư phòng nói chuyện. Một hồi sau khi Tứ tiểu thư đi ra thì sắc mặt tái mét. Lộ Châu đi dò la, tiểu thư đoán xem chuyện gì?"
Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Tam muội muốn thay mận đổi đào?"
"Sao tiểu thư biết?" Liên Kiều kinh ngạc, tiếp tục nói: "Cũng không hẳn! Nghe nói là Nhị di nương không biết nói gì đó với lão gia. Lão gia lập tức thay đổi ý định, đổi thiếp canh của Tứ tiểu thư thành Tam tiểu thư mang qua đó."
"Làm như thế bên Tả Lang Trung có bằng lòng hay không?" Tưởng Nguyễn dựa vào nệm êm trong xe ngựa, từ tốn uống trà.
"Tả Lang Trung không biết chuyện này. Nghe ý tứ của Nhị di nương là chỉ cần gả qua đó, đã bái đường thì Tả Lang Trung cũng không thể trách được. Đến lúc đó lão gia lại tự mình nói chuyện với Tả Lang Trung thì mọi chuyện sẽ êm đẹp."
Bạch Chỉ cũng thở dài: "Tứ tiểu thư thật sự quá đáng thương."
Tưởng Nguyễn cũng không cho là Tưởng Đan đáng thương, đêm qua nàng ta đã có tâm cơ tính kế Tả Lang Trung, nghĩa là đã nghĩ trước rồi. Chỉ là không ngờ lại 'may áo cưới cho người' mà thôi. Đều là thứ nữ, Tưởng Lệ tất nhiên không cam lòng việc Tưởng Đan lại gả đi nhà chồng tốt như thế. Giữa Tưởng Lệ và Tưởng Đan thì Tưởng Quyền nhất định thiên vị Tưởng Lệ. Không biết Nhị di nương nói gì với Tưởng Quyền, nhất định là lôi lợi ích ra mới khiến cho ông ta quyết định như vậy.
Liên Kiều cũng nói: "Tam tiểu thư đoạt nhân duyên của Tứ tiểu thư, tuy nói không phúc hậu nhưng có thể làm người của phủ Tả Lang Trung thì cũng đáng. Tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn Tứ tiểu thư. Mặc dù Tứ tiểu thư được lão gia nói chuyện nhưng sợ trong lòng vẫn khó chịu rất nhiều."
Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Sai. Tưởng Lệ chưa chắc đã sống tốt hơn Tưởng Đan."
Bạch Chỉ nghi ngờ: "Sao lại thế ạ?"
"Cứ nhìn đi. Vài năm sau sẽ rõ."
Tưởng Đan là người như thế nào? Nàng ta không phải người khi bị bắt nạt thì sẽ im lặng chịu đựng. Tưởng Quyền cho rằng giờ có thể ra lệnh thoải mái cho Tưởng Đan thì sai hoàn toàn. Không để lại dấu vết, Tưởng Lệ đã tạo cho Tưởng Đan một mối thù chôn dấu. Nó như một con rắn đang ngủ đông ở nơi bí mật nào đó, một khi có cơ hội lập tức sẽ dùng độc cắn chết người, sau đó trốn đi không để lại manh mối.
Tưởng Lệ sợ còn kém xa.
Xe ngựa chạy lộc cộc trên đường thì đột nhiên dừng lại. Liên Kiều khẽ giật mình, vén rèm cửa lên, hỏi thị vệ bên ngoài: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu một cái, nhìn qua cửa sổ thì thấy vạt áo đen, nàng suy nghĩ một lát thì nói với phu xe: "Ngươi đi xuống trước đi."
Nơi xe ngựa đang dừng là đầu hẻm nhỏ, bốn phía không có người, Bạch Chỉ còn đang lo lắng thì Tưởng Nguyễn đã nhảy xuống xe.
Quả nhiên vừa bước xuống thì thấy một bóng lưng quay về phía nàng, bóng lưng đó tao nhã nhưng cô quạnh, hẻm nhỏ tối tăm như sáng lên vì sự xuất hiện của hắn.
Nàng bảo Bạch Chỉ và Liên Kiều ở lại trên xe ngựa, bản thân thì đi về phía Tiêu Thiều. Lúc tới gần hắn, nàng cất lời: "Tiêu vương gia."
Tiêu Thiều cúi đầu nhìn nàng, nghĩ nghĩ hỏi: "Ngươi muốn đến Tông miếu với Thái hậu?"
Tưởng Nguyễn gật đầu: "Vâng. Có thể theo Thái hậu đi xa là phúc khí của ta." Dừng một chút, nàng nhìn Tiêu Thiều: "Hôm cung yến đó, đa tạ Tiêu vương gia ra tay giúp đỡ."
"Ngươi chấp nhận bị thương, ta cũng chỉ có thể giảm mức tổn hại của kiếm khí đi vài phần. Nhưng mà cuối cùng vẫn không tránh được sự tổn thương cho ngươi, thật có lỗi." Tiêu Thiều nói chân thành.
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, hắn nhận ra nàng cố ý nhận một kiếm kia? Nàng bỗng cảm thấy trong lòng hơi phức tạp, nhưng bên ngoài vẫn cười nói: "Nguyễn nương khác với Tiêu vương gia. Nguyễn nương nếu muốn cái gì đó, cũng phải tranh thủ tính toán cho bản thân. Nếu không cản một kiếm kia thì chắc chắn sẽ không đạt được thứ mình mong muốn."
"Ngươi đã lấy được thứ mong muốn sao?" Tiêu Thiều hỏi.
Tưởng Nguyễn nhìn phía xa: "Sắp."
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thiều hơi nhíu lại, môi mấp máy, lấy từ trong áo một thứ rồi để vào tay Tưởng Nguyễn.
Đó là một con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo, bên trên gắn ngọc Phỉ Thúy Mắt Mèo, nhìn qua là biết không phải vật bình thường. Tưởng Nguyễn cũng từng nhìn thấy, đây chính là dao găm rơi ra từ trong người Tiêu Thiều. Nàng ngạc nhiên thật sự: "Tiêu vương gia, đây là...?"
"Trong Tông miếu không phải hoàn toàn bảo đảm." Tiêu Thiều nói bình tĩnh: "Nó có thể giúp ngươi." Hắn nói: "Ta cần phải đi Miêu Cương một chuyến, ngày ngươi đi không thể đến chào tạm biệt."
Tưởng Nguyễn kinh ngạc trong lòng, người này thật kỳ quặc, vẫn còn nhắc tới tạm biệt. Dao găm kia nhìn thật nhẹ nhưng khi đặt trên tay nàng sao lòng nàng lại cảm thấy nặng hơn. Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Thứ này có ý nghĩa không nhỏ với Tiêu vương gia, thứ lỗi cho ta không thể nhận."
"Quà sinh nhật." Tiêu Thiều nói.
"Hả?" Tưởng Nguyễn lại ngạc nhiên tiếp.
Tiêu Thiều giải thích: "Con dao găm này chính là quà sinh nhật tặng ngươi." Thuận mồm hắn nói luôn: "Tiêu mỗ đưa đồ gì thì không có lý nào lại lấy lại." Sau đó hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào dao găm như đang thề- 'Ta không lấy lại đâu. Chắc chắn ta sẽ không lấy lại đâu, nên hãy nhận đi.'
Tưởng Nguyễn bật cười trong lòng, ngày bình thường Tiêu Thiều tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng sao lúc này lại có chút trẻ con, thật khiến người ta nhìn bằng ánh mắt khác.
Nàng nhìn người trước mặt, áo nhung đen dài, chí chất cao quý, gương mặt tuấn tú nhưng có nét hiu quạnh giống như có khí thế kìm hãm. Vậy mà hai mắt hắn lại đen nhánh thâm thúy, giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm. Giờ nàng nhìn kỹ thì lại thấy có nét bướng bỉnh.
Người đó nhìn lại nàng, ánh mắt chạm nhau, gò má nàng hơi nóng lên. Sau đó chỉnh đốn lại tinh thần, thầm mắng bản thân. Dù sao thì hiện giờ nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, trong mắt Tiêu Thiều thậm chí ngay cả nữ nhân nàng cũng chưa đến. Nàng thẹn thùng cái gì?
"Đa tạ Tiêu vương gia." Nàng nói.
Ánh mắt Tiêu Thiều tập trung ở cổ tay Tưởng Nguyễn, đột nhiên nói: "Rất hợp với ngươi."
Trên tay Tưởng Nguyễn đeo chiếc vòng Huyết Nguyệt có màu xanh đậm. Ánh mắt của Tiêu Thiều nhìn chằm chằm, nàng bỗng theo phản xạ giấu đi, tay buông xuống, lấy ống tay áo che đi. Nàng hơi bực bản thân, sao hôm nay lại tỏ ra mất bình tĩnh như vậy, xong tự giải thích rằng có thể do chuẩn bị rời khỏi kinh thành, mà người này nhiều lần cứu mình nên mới hơi lơ là.
Nàng tiếp tục nói mấy câu với Tiêu Thiều sau đó vội vàng lên xe ngựa. Xe ngựa lại lộc cộc chạy ra khỏi hẻm nhỏ. Người thanh niên mặc áo đen đứng đó lặng thinh, lưng thẳng như cây tùng, có chút nhàn nhã như mây trôi. Hắn nhìn xe ngựa đi xa dần, sau đó mới quay người rời đi.
Trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn lại im lặng, ở kiếp trước, sau ba năm nàng có bộ dạng gì?
---------- Hết chương 139 ----------

Bạn cần đăng nhập để bình luận