Đích Nữ Họa Phi

Chương 376 - Lạnh nhạt (2)




Cẩm Nhị đã nói thế, tất nhiên Lộ Châu không ép hắn ăn. Có điều vẻ mặt hơi buồn, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nói: "Hôm nay huynh đi đâu vậy, nhóm Cẩm Nhất đều ở trong phủ, chỉ mình huynh chạy ra ngoài, còn cùng người ta ăn cơm tối. Không phải đến thanh lâu đấy chứ?"
Cô vốn nói đùa, nhưng Cẩm Nhị nghe vậy sắc mặt lại hơi đổi, ngay sau đó cười nói: “Nói bậy nói bạ, dù sao ta cũng là người sắp lập gia đình, sao có thể tới thanh lâu được? Dù nữ tử bên ngoài có đẹp đến đâu, cũng phải cùng nương tử xấu xí sống qua ngày thôi.”
Lộ Châu nghe vậy xù lông: “Huynh nói ai xấu xí?”
Hai người vừa cười vừa giỡn một hồi, Cẩm Nhị mới vào trong, sau khi Lộ Châu về phòng, nụ cười dần biến mất, Liên Kiều thấy thế giả vờ trêu ghẹo nói: "Từ xa đã nghe tiếng cười giỡn của muội và Cẩm Nhị, sao nào, bây giờ lại không xa nhau được?"
Lộ Châu không nói gì, Liên Kiều cho rằng cô đang xấu hổ nên thôi, lại không nhìn thấy Lộ Châu ngồi trước gương đồng, hơi run sợ nhìn lòng bàn tay mình, tự lẩm bẩm: "Tại sao lại có mùi hoa lan?"

Cuộc sống ngày ngày bận rộn hơn, nụ cười trên mặt Lộ Châu dường như cũng đang từ từ biến mất, lúc Tưởng Nguyễn hỏi Liên Kiều, Liên Kiều cũng cau mày nói: "Không biết tại sao. Gần đây cứ thấy muội ấy thường hay âu sầu, nhưng ngẫm lại thì đâu có chuyện gì đâu, hẳn vấn đề liên quan đến Cẩm Nhị."
Thiên Trúc cũng nói: "Cẩm Nhị gần đây ít ở cùng cô ấy, chắc vì thế mà khiến cô ấy buồn.”
Hai tỳ nữ của mình đều cho rằng vì Lộ Châu và Cẩm Nhị chung đụng thì ít xa cách lại nhiều nên mới âu sầu. Tưởng Nguyễn không phụ họa theo, nếu nói trước khi thành thân sẽ có cảm giác lo lắng, nhưng trước khi thành thân nàng không hề có. Cứ cho rằng bản thân nàng là người đặc biệt nên không tính, nhưng lấy tính cách không tim không phổi tùy tiện của Lộ Châu, tuyệt đối cũng sẽ không bị việc ấy ảnh hưởng khiến tâm sự nặng nề như vậy.
Có tấm gương Bạch Chỉ đi trước, Tưởng Nguyễn cũng chú ý nhiều hơn đến cảm xúc của tỳ nữ, có điều Lộ Châu theo nàng ngắn hơn, cộng thêm làm việc cũng không có gì không ổn, nếu bắt cô ấy nói, thì cứ giống như thật sự vì Cẩm Nhị nên mới như vậy. Chuyện giữa nam nữ Tưởng Nguyễn không tiện nhúng tay, chỉ đành tùy ý bọn họ.
Nếu nói có chuyện gì đặc biệt, ấy là Tân Hải Tổng Đốc Diêu đại nhân không hiểu sao, gần đây lại nổi lên ý niệm muốn kết thông gia với Cẩm Anh vương phủ. Trước đó đã bị Tiêu Thiều cảnh cáo một lần, Diêu Tổng đốc đã thu lại tâm tư. Gần đây lại bắt đầu rục rịch thường xuyên, tất nhiên ông ta không trực tiếp xuống tay từ phủ Cẩm Anh vương, nhưng biểu rõ đạo lý đường vòng cứu nước, đưa thiệp tới chỗ đám người Quan Lương Hàn Mạc Thông. Tiêu Thiều có thể không chút cố kỵ từ chối lời mời của Diêu Tổng đốc, nhưng Quan Lương Hàn và Mạc Thông thì không thể, thứ nhất dù sao cũng là đồng liêu, thứ hai trong một số chuyện Quan Lương Hàn và Diêu Tổng đốc rất có tiếng nói chung. Phương pháp tiếp cận cứng rắn như lính đánh du kích vậy.
Người Diêu gia rục rịch, Tưởng Nguyễn không để vào mắt, sau khi lo liệu chuyện của Lộ Châu, nàng bận chú ý đến những đại thần dưới trướng Tuyên Phái. Sớm muộn gì Tuyên Ly cũng sẽ nhắm đầu nhọn vào Tuyên Phái, cuộc chiến tranh đoạt giang sơn, bất luận Tuyên Phái có bằng lòng hay không thì đều đã bị cuốn vào. Nay nàng chỉ có thể dựa vào trí nhớ giúp Tuyên Phái sàng lọc người, bảo đảm Tuyên Phái tạm thời được an toàn.
So với nàng Tiêu Thiều còn bận hơn, nghe Cẩm Tứ nói người Nam Cương đã xuất hiện ở nhiều chỗ trong kinh thành, người Nam Cương thay hình đổi dạng mai phục trong kinh thành để làm gì không ai biết được, e rằng còn trà trộn vào triều đình, cấu kết với người trong triều. Trên thực tế, chuyện người Nam Cương cấu kết với người trong triều đã là sự thật không thể tranh cãi, người kia là ai lòng Tưởng Nguyễn biết rõ, có điều vẫn chưa có chứng cứ thôi, cũng không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nay địch trong tối ta ngoài sáng, có rất nhiều chỗ bất tiện.

Bóng đêm âm trầm, rốt cuộc Cẩm Nhị cũng bước dưới ánh sáng của đèn lồng hồi phủ, Lộ Châu ngồi trong phòng, Cẩm Nhị bước vào nhìn thấy cô, thấy cô không đốt đèn, thì hỏi: “Sao không đốt đèn?” Dứt lời muốn tìm hộp quẹt đốt đèn lên.
"Cẩm Nhị," không đợi hắn tìm được hộp quẹt, Lộ Châu cắt ngang, nói: "Huynh không muốn cưới ta đúng không?"
"Muội đang nghĩ gì vậy?" Cẩm Nhị hơi không thể tin, quên cả đốt đèn, hỏi: "Tại sao phát cáu rồi?"
"Mấy ngày nay, huynh đi sớm về trễ, ta luôn không gặp được huynh, mỗi lần huynh về, số lần nói chuyện với ta biến thành cực kỳ ít, thậm chí còn không bằng lúc đầu khi ta mới đến vương phủ. Huynh luôn không nhịn được, huynh. . . ."
"Bà cô ơi, ta nói rồi ban ngày chủ tử giao nhiệm vụ cho ta, ta cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên muội, ban ngày ta đã rất mệt, không muốn nghe muội phát cáu quấy rối vô lý như thế." Cẩm Nhị cau mày nói. Không biết có phải thật sự mệt mỏi hay không, ấn đường hắn căng chặt, giọng cũng không còn nhu hòa như vừa rồi nữa.
"Ta quấy rối? Ta quấy rối ư?" Giọng Lộ Châu cũng cất cao, ngay sau đó, dường như bản thân tự ý thức được, hít một hơi thật sâu nói: "Ta không muốn nói những chuyện đó với huynh, ta không phải kẻ ngu. Huynh căn bản đang nói dối, cô gia không giao nhiệm vụ gì cho huynh hết, ta đã hỏi Cẩm Tam rồi." Bóng tối khiến không thể nhìn rõ thần sắc của cô, Cẩm Nhị bất giác cảm thấy căng thẳng, chẳng hiểu sao ánh mắt Lộ Châu chăm chú nhìn mình, khiến hắn toàn thân không được tự nhiên.
"Không phải, muội nghe ta nói. . . ." Cẩm Nhị muốn nói gì đó, Lộ Châu cắt ngang lời hắn, hỏi: "Cẩm Nhị, có phải huynh có người khác ở bên ngoài không?"
Cẩm Nhị ngẩn ra, ngay sau đó tức giận nói: "Muội nói bậy bạ gì đó?"
"Ngươi biết rõ ta sẽ không nói xằng nói bậy." Giọng Lộ Châu bất giác cao lên, cô nói: "Ngươi phụ lòng ta!"
"Ta đã nói ta không có, muội đừng kiếm chuyện vô cớ nữa." Xưa nay Cẩm Nhị đối xử với nữ tử đều ôn hòa, hôm nay lần đầu tiên nặng lời với Lộ Châu, thái độ giọng điệu cứ như một người khác.
Lộ Châu không cam yếu thế, tức giận nói: "Ta kiếm chuyện vô cớ? Cẩm Nhị, ngươi đừng coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu, đùa giỡn ta ngươi cảm thấy vui lắm ư? Tuy ta xuất thân là một nô tỳ, nhưng cũng không thể để kẻ khác tuỳ ý lăng nhục, nếu ngươi hối hận, cứ nói thẳng với Vương gia hủy bỏ hôn sự này, Lộ Châu ta tuyệt sẽ không nói hai lời, ta cũng không phải loại người liều chết bám víu người khác!"
Cẩm Nhị đứng bật dậy, giọng nói đã không kìm nén được lửa giận, nói: "Hủy hôn? Muội nói nhẹ nhàng như vậy, muội coi ta là gì?"
"Cút!" Lộ Châu quát, đưa tay đẩy hắn. Nhưng trong phòng tối om, đẩy một cái suýt chút khiến bản thân té nhào, ngay sau đó, Cẩm Nhị hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, hung tợn đóng mạnh cửa.
Trong phòng hồi lâu không có tiếng động gì, qua một lúc lâu, cửa bị người đẩy ra, giọng Liên Kiều vang lên: "Sao không đốt đèn, tối như thế. . ." Liên Kiều lấy hộp quẹt ra đốt đèn, lúc này mới nhìn thấy có một người ngồi trong phòng, sững sờ nói: "Muội ở trong phòng hả, sao lại không đốt đèn. . . A," Liên Kiều kinh hô, nhìn thấy Lộ Châu thường ngày vui vẻ ngơ ngác ngồi đó, trên mặt lệ như suối trào, mắt đã khóc đến đỏ.
Ngoài cửa sổ dường như có người đã yên lặng đứng đó hồi lâu, thoáng do dự, sau đó đi ra ngoài.
Trạch viện thành Đông, Chu ma ma nhìn cô gái trước mặt đã khởi sắc hơn trước nhiều, kinh ngạc nói: “Cô nương làm như vậy liệu có hiệu quả không? Nhị thiếu gia kia xưa nay không phải một kẻ dễ bị tác động.”
“Yên tâm đi,” Liêu Mộng cười: “Nam nhân đều như thế cả, không thích nữ tử ồn ào, nhưng nữ tử luôn nhạy cảm, thường xuyên tới lui, hai người chắc chắn sẽ nảy sinh hiềm khích.”
----
Biên tập:
Thiệt từ đầu lúc xuất hiện mình đã không ưa con nhỏ này. Mùi trà nồng nặc luôn, cộng thêm vụ mấy người Nam Cương nữa, ức chế thiệt chớ.
Tội bé Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận