Đích Nữ Họa Phi

Chương 379 - Cắt đứt (1)




Xế trưa hôm sau, Cẩm Nhị trở về trước mắt mọi người, Lâm quản gia thấy hắn về thì tức đến mức giậm chân, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cho một cô nương lúc nào cũng tươi cười như Lộ Châu ngồi trong phòng khóc đến sưng cả mắt, Cẩm Nhị thật sự quá vô liêm sỉ rồi. Mặc dù Liên Kiều không nói gì, thế nhưng mọi người đều thấy rõ dấu bàn tay trên mặt Lộ Châu, người sáng suốt đều đoán được mấy phần, tuy hơi khó tin, lại không thể không tin. Cho nên khi Cẩm Nhị trở lại, Lâm quản gia lập tức xổ hết lời kìm nén trong lòng cả đêm ra.
Sắc mặt của Cẩm Nhị so với Lâm quản gia còn khó coi hơn, dáng vẻ trông hết sức mệt mỏi, Lâm quản gia nước miếng văng tung tóe nói hơn nửa giờ, thấy Cẩm Nhị mơ màng tỉnh hồn, chẳng nói một lời, chỉ nhìn Lâm quản gia một cái rồi đi về phía thư phòng. Lâm quản gia sửng sốt, nói: "Chủ tử vẫn chưa về phủ, thiếu phu nhân ở bên trong."
Cẩm Nhị không ngừng bước chân, đi về phía đó. Lâm quản gia thoạt đầu khó hiểu, ngay sau đó sáng tỏ, nói: "Ngươi không phải định đi xin lỗi đấy chứ, tốt nhất là như vậy, nha đầu Lộ Châu dầu gì cũng là người bên cạnh Thiếu phu nhân. Ngươi ức hiếp người ta như thế khác nào đánh thẳng vào mặt mũi thiếu phu nhân, nói xin lỗi là phải, có điều Cẩm Nhị à, đừng trách lão Lâm ta không nói ngươi biết, nữ tử đều rất thích so đo, chắc chắn hôm nay ngươi không thể được tha thứ một cách dễ dàng. Ngươi chỉ cần nhớ, đến lúc đó bất luận người ta nói gì ngươi cũng phải nhận, mà ta nói ngươi đó, đang êm đẹp lại ức hiếp cô nương nhà người ta làm chi…”
Sắc mặt Cẩm Nhị rất khó coi, Lâm quản gia thấy vậy, chỉ cho rằng hắn đang hối hận áy náy, không biết nên nói gì. Bước chân Cẩm Nhị rất nhanh, bỏ Lâm quản gia rơi lại phía sau, Cẩm Tam Cẩm Tứ sáp tới, thấy vẻ mặt Cẩm Nhị như thế cũng vô cùng khó hiểu. Lâm quản gia thở dài: "Rốt cuộc có chuyện gì không biết nữa."
"Cẩm Nhị làm sao vậy?" Cẩm Tam Cẩm Tứ cùng Cẩm Nhị lớn lên, vốn có tình cảm như thủ túc. Tuy nhiên chuyện Cẩm Nhị làm lần này hai người không biết nên nói gì, bảo rằng Cẩm Nhị động thủ đánh Lộ Châu, lúc đầu hai người cảm thấy rất khó tin, dẫu sao xưa nay Cẩm Nhị luôn rất thương hương tiếc ngọc, thế nhưng cả đêm không về sáng hôm sau hồi phủ nét mặt lại như thế còn không nói năng gì, trong dạ hai người đều bần thần không xác định.
“Cậu ta định tới bồi tội với phu nhân và Lộ Châu đấy à? Chỉ sợ không dễ vậy đâu.” Cẩm Tam lẩm bẩm.
"Aiz, tới xem thử đi, khuyên giải không khuyên cách, chắc Cẩm Nhị chỉ là nhất thời bị mê muội đầu óc thôi." Lâm quản gia thở dài, bước theo cùng.
Tưởng Nguyễn đang trong thư phòng viết thư, bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Trúc liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, là Cẩm Nhị."
Hôm nay Tưởng Nguyễn không để Lộ Châu tới phục vụ, một tiểu cô nương đang yên lành khóc tới mức hai mắt sưng húp như trái đào, lại đang độ tuổi như hoa, lòng tự ái rất nặng, xảy ra chuyện như thế tất nhiên rất xấu hổ, nào con tâm trạng đi lại trong phủ như không có chuyện gì. Nên trong phòng chỉ có Thiên Trúc và Liên Kiều, nghe Cẩm Nhị tới, Liên Kiều khinh thường liếc xéo, Tưởng Nguyễn như không nghe thấy vẫn tiếp tục hạ bút viết, đây chính là cố ý không đếm xỉa tới Cẩm Nhị.
Không ai ngờ được Cẩm Nhị lại tự mở cửa bước vào, hành động này nếu ở ngày thường chính là vượt phép. Liên Kiều vội nói: "Ngươi thật to gan! Thiếu phu nhân không cho ngươi vào ngươi lại tự tiến vào, quy tắc ném đâu hết rồi!"
Bình thường đối với người hầu Tưởng Nguyễn cũng không quá chú trọng lễ nghi quy tắc, mấy người Cẩm Nhị là thân tín của Tiêu Thiều nên càng không. Sở dĩ Liên Kiều nói như vậy một mặt vì khiếp sợ khi thấy Cẩm Nhị ngay cả quy tắc ngoài mặt cũng không thèm làm, mặt khác vì muốn thay Lộ Châu trút giận. Chẳng qua sau khi Cẩm Nhị vào thì không nói gì hết, biểu cảm cực kỳ khó chịu, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Cẩm Nhị nửa quỳ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ có tội, xin chủ tử trách phạt."
Tưởng Nguyễn như cũ không đếm xỉa tới hắn, từng bút viết xuống, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói gì, ngay cả Lâm quản gia và Cẩm Tam Cẩm Tứ đứng ngoài cũng không dám nói lời nào, ai nấy đều nhìn ra Tưởng Nguyễn cố ý không đếm xỉa đến Cẩm Nhị, dễ hiểu thôi, dẫu sao Lộ Châu cũng là thiếp thân nha hoàn của Tưởng Nguyễn, bị người khác làm nhục như thế khác gì tác thẳng vào mặt nàng, mặc dù ngày thường Tưởng Nguyễn lạnh lùng, thật chất lại rất bao che người mình, nên lúc này sao có thể cho Cẩm Nhị sắc mặt tốt được.
Tưởng Nguyễn không nói lời nào, Cẩm Nhị cũng không thể đứng lên, mãi đến đến khi một nửa phần xông hương cháy hết, Tưởng Nguyễn mới gác bút, cầm mảnh giấy lên hong khô xếp vào phong thư, để qua một bên. Giương mắt nhìn Cẩm Nhị nói: "Chuyện gì?"
Thái độ nguội lạnh, Cẩm Nhị duy trì tư thế nửa quỳ, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, thuộc hạ tới vì chuyện của Lộ Châu."
"Chuyện của Lộ Châu ta không biết, chỉ có Liên Kiều biết." Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói.
Liên Kiều được Tưởng Nguyễn gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng có thể phát tiết tất cả bực tức từ hôm qua đến giờ ra, tựa như ống trúc ngã đậu đỗ vậy: "Hôm nay ngươi đến tìm Lộ Châu có ích lợi gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói mấy câu tốt đẹp thì có thể khiến Lộ Châu tha thứ cho ngươi sao? Ngươi đừng coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu, nghĩ rằng nữ tử nào cũng phải bám víu lấy ngươi. Mặc dù Lộ Châu không phải tiểu thư đại hộ gì, thế nhưng cũng là cô nương đàng hoàng trong sạch, há để ngươi giày vò như thế? Ngươi đừng hòng dùng những thủ đoạn đối phó nữ tử thanh lâu lên người Lộ châu, ta khinh!" Liên Kiều kích động, nói ra những lời năm xưa từng nói lúc chửi lộn với đám ác nô khi còn ở điền trang.
Ngoài cửa, Lâm quản gia và Cẩm Tam Cẩm Tứ đều có chút không đành lòng, nhắm mắt, lòng nói cô nương Liên Kiều này miệng lưỡi thật lanh lẹ, chọc ai thì chọc ngàn vạn lần chớ chọc cô ấy. Tuy nhiên lời Liên Kiều nói hình chứa ý khác, tiểu thư nhà đại hộ? Đang châm chọc ai? Chẳng lẽ Cẩm Nhị thật sự làm xằng bậy ở bên ngoài sao?
Cẩm Nhị không nói tiếng nào mặc Lộ Châu mắng chửi, Lâm quản gia vuốt râu, hơi vui mừng nói: "Đánh mắng đều im lặng chịu đựng, ít nhất thái độ này cũng được, nữ nhân luôn mềm lòng, nhân cơ hội này nói thêm mấy lời hay. . . ."
"Thiếu phu nhân, thuộc hạ không thể cưới Lộ Châu nữa." Không đợi Lâm quản gia nói xong, bên trong giọng Cẩm Nhị đã vang lên.
Yên ắng, ngay cả Thiên Trúc cũng bất ngờ nhìn Cẩm Nhị, Lâm quản gia há miệng, nhất thời không hiểu ra sao. Liên Kiều đỡ ngực, hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi đừng có nói mấy câu hù dọa kiểu này, ngươi. . . ."
"Thiếu phu nhân, thuộc hạ không thể cưới Lộ Châu nữa." Cẩm Nhị lặp lại lần nữa, giọng điệu chắc chắn, rõ ràng vang vọng vào tai mọi người.
Tưởng Nguyễn từ từ nâng tách trà lên nhấp một miếng, trong tất cả mọi người, chỉ có nàng bình tĩnh nhất, lạnh lùng nhìn Cẩm Nhị, ánh mắt có chút giống với Tiêu Thiều. Nàng nói: "Tại sao?"
Cẩm Nhị dập đầu một cái với Tưởng Nguyễn, giọng trầm trầm: "Là thuộc hạ có lỗi với Lộ Châu, hôn sự này, coi như xong đi."
Vành mắt Liên Kiều đỏ lên, ba người cô và Bạch Chỉ Lộ Châu ở cùng nhau từ lúc cuộc sống gian nan nhất, bản tính Lộ Châu ngây thơ hồn nhiên, cô cũng coi Lộ Châu như tiểu muội của mình mà đối đãi. Cô tận mắt nhìn thấy Lộ Châu vui mừng ngày hôn sự được quyết định, nay lại từ miệng Cẩm Nhị nghe được hắn muốn hủy bỏ hôn sự này, cô thật sự cảm thấy đau lòng và không đáng cho Lộ Châu, càng hận thể bước tới đánh chết Cẩm Nhị. Cô nói: "Ngươi con người này thật sự không có lương tâm. . . ."
"Hôn sự của ngươi và Lộ Châu, ta muốn để hai người các ngươi tự thương lượng, ngươi hành động thế này, Lộ Châu có biết, cô ấy có đồng ý hay không?" Giọng Tưởng Nguyễn dịu dàng, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, Cẩm Nhị đối diện với cái nhìn của nàng, nhất thời không biết phải trả lời sao. Đang định im lặng chịu trận, lại nghe một giọng nói thanh thúy truyền tới từ sau lưng: "Nô tỳ biết."
Thiên Trúc nhìn về phía cửa, thấy Lộ Châu từ ngoài đi vào, đã thay một bộ đồ sạch sẽ, màu hồng đáng yêu giúp khí sắc trông có vẻ rạng rỡ hơn đôi chút, đôi mắt dù đã cố ý dùng phấn che giấu những vẫn sưng đỏ, tuy nhiên vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cô bước đến quỳ xuống cạnh chỗ Cẩm Nhị, dập đầu với Tưởng Nguyễn, nói: "Nô tỳ khẩn cầu Thiếu phu nhân hủy bỏ hôn sự của nô tỳ và Cẩm Nhị."
Thái độ trịnh trọng nghiêm túc, Liên Kiều muốn lên tiếng ngăn cản, dẫu sao chuyện thành thân đâu phải chuyện có thể tùy tiện đem ra quyết định lúc tức giận, nhưng nghĩ theo một mặt khác, Cẩm Nhị này không có lương tâm như vậy, phải khuyên thế nào đây, nên chẳng thà không nói gì.
Cẩm Tam và Cẩm Tứ nhíu chặt mày, nhưng không thể đi vào tùy tiện chen lời, Lâm quản gia tức đến giậm chân, mắng Cẩm Nhị ngu ngốc cứng đầu.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn Lộ Châu hồi lâu, mới nói: "Lộ Châu, ngươi chớ lừa ta."
"Nô tỳ không dám lừa Thiếu phu nhân." Lộ Châu thản nhiên nói, vẻ mặt hào phóng, giọng thanh thúy, dáng vẻ có mấy phần giống với Tưởng Nguyễn lúc gặp chuyện, cô nói: "Hộn sự này được Thiếu phu nhân tác thành, nay tình cảm đã hết, tất nhiên nên sớm tụ sớm tan, nếu Cẩm Nhị đã chủ động nói ra, đúng lúc cũng hợp ý nô tỳ, đây chính là đạo lý sớm tụ sớm tan, có điều cần nhờ Thiếu phu nhân tác thành lần nữa, lòng nô tỳ sợ hãi. Chuyện này không liên quan với Cẩm Nhị, là nô tỳ và hắn không có duyên phận kết thành phu thê thôi."
Liên Kiều nói rất nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa mà kiên quyết, một chút chỗ trống để cứu vãn cũng không chừa. Tưởng Nguyễn rủ mắt, không ai nhìn thấy rõ, nàng sờ nắp tách, nói: “Hai người các ngươi đã thương lượng xong, tất nhiên ta không còn lời gì để nói. Thế nhưng bắt đầu kể từ sau khi cuộc hôn sự này bị hủy bỏ, tựa như Lộ Châu nói, không còn duyên phận kết phu thê, tất cả mọi chuyện trước kia đều là hư ảo, từ đây trở thành người dưng nước lã, mỗi người thành thân thành gia, sinh con dưỡng cái. Ngày sau tuổi già nhớ tới, cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.” Nàng nói lạnh lùng tàn khốc, khiến người nghe bất giác run lên, đúng vậy, vốn có cơ hội trở thành người thân mật nhất, cuối cùng lại như một giấc chiêm bao, mỗi người tự có nhân duyên của mình, ngoài mặt nhìn như chẳng sao cả, nhưng ngày sau khi nhớ lại, ấy chính là một hồi ức đau lòng, nhất là hai người này, người sáng suốt đều nhìn ra được ai cũng còn tình cảm với đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận