Đích Nữ Họa Phi
Chương 383 - Ly gián (1)
Lộ Châu theo Tưởng Nguyễn vào nhà, đứng ở một bên bất động, hồi lâu sau, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, mắt Lộ Châu đỏ ửng, thấp giọng nói: "Nô tỳ sai rồi, xin Thiếu phu nhân trách phạt."
"Sai chỗ nào?" Tưởng Nguyễn nhìn cô hỏi. Liên Kiều giật giật môi, cuối cùng không nói gì. Lộ Châu nói: "Nô tỳ không nên cãi vả ở ngay cửa vương phủ, khiến vương phủ trở thành trò cười cho người khác."
Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Em sai rồi, tuy nhiên không phải sai ở điểm này. Em sai ở chỗ lúc đầu quá khách sáo với nữ nhân kia, ta vốn tưởng rằng em theo ta lâu như vậy, phần nào thấy rõ lòng người, không ngờ bản tính em vẫn quá cương trực, nhưng cũng không trách em được." Tưởng Nguyễn rủ mắt: "Người nọ dám quậy đến vương phủ, hẳn không hề sợ, chắc chắn có hậu chiêu. Mấy ngày tới em đừng ra ngoài, chuyện này cứ giao cho ta là được."
Những lời này khiến Lộ Châu nghe lại muốn khóc, mọi tủi hổ đau đớn giấu trong đáy lòng thời gian qua, khi nghe thấy Tưởng Nguyễn nói vậy như tìm được chỗ dựa vững chắc. Tưởng Nguyễn vốn bao che người mình, ban đầu không cho phép bất kỳ ai nói một câu không tốt về Tưởng Tín Chi, giờ đây đối với cô cũng che chở như vậy, chỉ cần có Tưởng Nguyễn, những khổ sở đau đớn dường như cũng chẳng khó qua. Cô ngập ngừng, chần chờ nói: "Chuyện này. . . . Sẽ khiến Thiếu phu nhân và các Cẩm y vệ nảy sinh mâu thuẫn sao?"
Cẩm Nhị nói sao cũng là người trong Cẩm y vệ, tựa như Liên Kiều vô điều kiện đứng về phía cô, ngay trước mặt mọi người Tưởng Nguyễn đánh thẳng vào mặt mũi Cẩm Nhị, khó tránh khiến lòng các Cẩm y vệ suy nghĩ nhiều, thậm chí có thể khiến phu thê Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn sinh ra hiểu lầm.
"Yên tâm đi," Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Không có đạo lý thuộc hạ nảy sinh thành kiến với chủ tử, nếu không phải nể mặt Cẩm Nhị, ta đã sớm cho người đánh đuổi chúng ra.”
Lộ Châu không nói gì nữa.
Ngoài phủ, Cẩm Nhị đở Liêu Mộng vào xe ngựa, Chu ma ma ở trong, Liêu Mộng không cho phép bà ta xuống, Chu ma ma không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thấy Cẩm Nhị thoạt đầu sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Liêu Mộng thì sợ hết hồn, tay chân luống cuống nói: "Trời ơi cô nương của ta, người bị sao thế này? Bị ai đánh rồi? Trời ạ, mặt sưng to như vậy, cô nương, sao người lại không cho lão nương xuống cùng."
Cẩm Nhị xấu hổ, nói: "Đều do ta không đúng, là ta không chăm sóc tốt Liêu cô nương."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Liêu Mộng sốt ruột cắt ngang lời hắn, nói với Chu ma ma: "Chu ma ma, ta không sao, vừa rồi chỉ là có chút hiểu lầm thôi. Nhị thiếu gia cứ đi làm chuyện của mình, công việc trong vương phủ phức tạp, ngươi cứ luôn ở bên ta thế này cũng không tốt, giờ sắc trời còn sớm, nghĩ hẳn ngươi cũng có chuyện quan trọng, ta và Chu ma ma về là được rồi."
Cẩm Nhị ngẫm nghĩ, nói: "Một mình cô thân gái yếu đuối, trên đường nếu xảy ra chuyện thì làm sao, hôm nay tới vương phủ đã là mạo hiểm, cứ để ta đưa cô về."
"Thật sự không cần," Liêu Mộng cười nói: "Huống hồ vừa nãy Lộ Châu cô nương hiểu lầm, ngươi đưa ta như vậy, sẽ khiến hai người càng thêm rạn nứt, không sao đâu, phu xe biết đường, ta và Chu ma ma hai người, ban ngày ban mặt chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc gì. Trái lại là Nhị thiếu gia, chọc Vương phi không vui, có ảnh hưởng gì cho ngươi khi đứng trước Vương gia hay không. Nghĩ lại mới thấy hôm nay đều là ta sai, cứ tăng thêm phiền phức cho ngươi.”
Từng lời uyển chuyển ôn hòa, khiến người ta không biết ứng đối thế nào, sắc mặt Cẩm Nhị hơi đổi, nói: "Ta nói chuyện này không liên quan tới cô, không cần cứ quan tâm đến. Đã vậy, ta đi trước, muộn chút sẽ tới thăm cô. Cô và Chu ma ma trên đường cẩn thận."
Liêu Mộng gật đầu nói được, cười hạ rèm xe ngựa, đám người vây xem đều đã tản đi. Cẩm Nhị phóng người lên ngựa, hướng về phía ngược lại vội vả chạy đi. Trong xe ngựa, Chu ma ma đau lòng xoa mặt Liêu Mộng: "Cô nương, nha hoàn kia xuống tay quá độc ác, dấu tay này hẳn phải mấy ngày mới tan hết, đúng là một ả nữ nhân lòng dạ độc ác, nữ nhân như vậy, sao Nhị thiếu gia có thể ưng được."
Tay vừa chạm vào đã khiến mặt đau rát, Lộ Châu xuống tay dùng mười phần sức, lúc này nửa mặt Liêu Mộng sưng như bánh bao, gần như không nhìn ra diện mạo ban đầu. Liêu Mộng cắn răng nói: "Ta cũng không ngờ cô ta lại ngoan độc như vậy." Kế hoạch của nàng ta hôm nay vốn nhắm vào Lộ Châu, lấy tư thái yếu đuối làm chủ, hồng chiếm lòng đồng tình của quần chúng, một kẻ đầu óc nông cạn như Lộ Châu chỉ có đường chịu thua thiệt. Nhưng không ngờ bề ngoài nha hoàn kia nhìn như hiểu chuyện, trong xương lại là một kẻ chanh chua, ba bạt tay đánh xuống gần như khiến nàng ta tỉnh mộng, chưa từng nghĩ rằng hôm nay sẽ phải chịu thua thiệt như thế.
Thế nhưng càng khiến Liêu Mộng căng thẳng chính là nữ tử mặc hồng y bước ra từ Vương phủ, Thiếu phu nhân Tưởng Nguyễn của phủ Cẩm Anh vương. Trước khi tới đây nàng ta cũng đã nghe qua về chuyện của Tưởng Nguyễn, biết nữ nhân kia là một người khôn khéo lợi hại, không ngờ nay tận mắt nhìn thấy, bị đôi mắt ấy liếc một cái, mới cảm thấy sự lợi hại trong lời đồn căn bản không tới một phần vạn khi chính mắt chứng kiến. Ngoài mặt cười chúm chím, nhưng sự sắc bén bên trong lại khiến kẻ thấy phải giật mình, tựa như bị cặp mắt kia nhìn một cái, không thể nào che giấu suy nghĩ trong lòng. Hơn nữa sự bao che của Tưởng Nguyễn dành cho Lộ Châu gần như lộ liễu.
Chu ma ma vẫn còn đau lòng lãi nhãi, hỏi: "Cô nương, không thì chúng ta tới tiệm thuốc mua ít thuốc, dù sao cũng phải khiến vết thương mau lành, nha hoàn kia quá ác độc, nào có chuyện đánh thẳng vào mặt người ta như thế."
"Không cần đâu Chu ma ma," Liêu Mộng hồi thần, nói: "Ta cảm thấy hơi không khỏe, về nhà nằm nghỉ một lúc đã." Trên đời không có chuyện hời như vậy đâu, nếu Lộ Châu đánh nàng ta ba bạt tay, thì sớm muộn gì nàng ta cũng phải đòi lại ba bạt tay này từ Lộ Châu. Tưởng Nguyễn bao che thì thế nào, thứ nàng ta muốn chính là Tưởng Nguyễn ra mặt bao che, nếu Tưởng Nguyễn không bao che thì mới hỏng, càng bao che, ngày sau mới càng thú vị. Liêu Mộng sờ gò má sưng đỏ, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười khó phát giác.
…
Tưởng Nguyễn đánh thẳng vào mặt mũi Cẩm Nhị trước cửa phủ Cẩm Anh và vô số cặp mắt xem náo nhiệt của bá tính trăm họ, chuyện chỉ trong một nén nhang đã truyền khắp phủ Cẩm Anh vương, hoặc nói đã truyền khắp kinh thành trở thành đầu đề câu chuyện cho vô số kẻ. Người hầu trong phủ Cẩm Anh vương ngày càng im ắng, từ khi Tưởng Nguyễn vào vương phủ trở thành Vương phi tới nay, rất ít khi nào tỏ vẻ Vương phi, tính tình mặc dù không tính là hoạt bát, nhưng đối với người hầu luôn ôn hòa, người hầu thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng không truy cứu, là một chủ tử đại độ, tất cả mọi người đều rất thích, đây là lần đầu tiên tỏ vẻ bất mãn rõ ràng với Cẩm y vệ, thậm chí lấy uy quyền Vương phi ra áp chế đối phương. Nếu vì chuyện của bản thân thì không sao, cố tình ấy lại là chuyện nhà Cẩm Y vệ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mặc dù mọi người đều cảm thấy chuyện này Cẩm Nhị xử lý không ổn, nhưng Cẩm y vệ chưa bao giờ quản chuyện nhà và chuyện tình cảm, việc này nói sao cũng không hợp lý, huống hồ Cẩm Nhị là đồng bạn cùng nhau lớn lên, cho nên không thể có chuyện rạn nứt, nhất thời vương phủ phân biệt rõ, người của Tưởng Nguyễn và Cẩm y vệ đều phớt lờ nhau, Dạ Phong tìm Liên Kiều mấy lần, có điều nay Liên Kiều nhìn Cẩm y vệ nhìn đã thấy không vừa mắt, cho nên gặp y cũng không cho sắc mặt tốt.
Không chỉ quan hệ giữa người hầu vi diệu, ngay cả quan hệ của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn cũng trở nên là lạ. Vốn dĩ Tiêu Thiều đã rất bận rộn, thời gian hai người gặp mặt không nhiều, vương phủ lại xảy ra chuyện này. Dầu gì Cẩm Nhị cũng là thuộc hạ của Tiêu Thiều, Tiêu Thiều không vì chuyện ấy mà trừng phạt Cẩm Nhị, nhưng Tưởng Nguyễn lại là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, với tính tình của nàng thì sẽ không cãi vã với Tiêu Thiều, vô hình trung thái độ có chút lãnh đạm, Tiêu Thiều như không phát hiện, nữ nhân luôn nhạy cảm hơn, bất tri bất giác, một ít ngăn cách và hời hợt sinh ra.
Một ngày này, Lộ Châu đang dặn chuyện cần chú ý cho mấy nha hoàn quét tước vừa đến, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn canh cửa, chưa kịp hiểu gì, đã nhìn thấy một bóng đen bước nhanh tới, khi kẻ kia đi tới trước mặt thì chợt cảm thấy cổ tay đau xót, tay bị người khác xiết chặt. Lộ Châu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương quen mặt thuộc, chính là Cẩm Nhị.
Có điều hiện tại vẻ mặt Cẩm Nhị không hề cười cợt bất cần đời như trước, cũng không trầm mặc như mấy ngày gần đây, giờ phút này vẻ mặt ẩn chứa sự tức giận, còn có cả thất vọng. Lộ Châu chưa lên tiếng, Cẩm Nhị đã lấn át trước: "Tại sao cô lại làm như vậy?"
Câu hỏi không đầu không đuôi, khiến Lộ Châu lúc nhất thời có chút mờ mịt, thế nhưng dáng vẻ hưng sư vấn tội của Cẩm Nhị khiến cô lửa giận dâng trào, lập tức không cam yếu thế quát: "Làm cái gì? Ban ngày ban mặt người bắt chước chó điên cắn bậy thế đó à!"
Cẩm Nhị xiết tay cô không buông, cắn răng nói: "Chuyện này vì ta mà ra, là ta có lỗi với cô, nhưng tại sao lòng dạ cô lại rắn rết như thế, cho người làm ra chuyện đó với Liêu Mộng?"
"Ngươi buông ra ta!" Lộ Châu bị hắn xiết đau, dưới cơn nóng giận cắn vào cổ tay Cẩm Nhị, Cẩm Nhị bị đau buông tay ra, Lộ Châu nhân cơ hội tránh thoát, trên cổ tay mảnh khảnh hằn vết đỏ. Lộ Châu tức giận nói: "Chuyện đó là chuyện gì? Ta nói cho ngươi biết, tát nước bẩn lên người khác một hai lần thì thôi, không có chuyện lần ba lần bốn đâu, ngươi đừng hòng đổ tội lên đầu ta nữa!" Lộ Châu bị Tưởng Nguyễn gõ tỉnh, nhìn thấy Cẩm Nhị chẳng biết trong lòng là tư vị gì, ít nhất ngoài mặt đã thản nhiên, cần mắng cứ mắng nên đánh cứ đánh, tuyệt sẽ không niệm tình xưa. Dáng vẻ tựa như đối mặt với người xa lạ ấy khiến Cẩm Nhị hơi ngẩn ra, ngay sau đó hắn cau mày, nhìn các nha hoàn tụ lại đứng xem, không màng sự kháng cự của Lộ Châu đã kéo tay Lộ Châu đi qua chỗ núi giả trong vườn hoa, hắn hạ thấp giọng, nhưng khó giấu được sự tức giận: "Cô tìm người hại cô ấy?"
Lộ Châu vốn dĩ đã cảm thấy chua xót khi thấy Cẩm Nhị hành động như vậy vì Liêu Mộng, nghe hắn thế không giận ngược lại cười, nói: "Cẩm Nhị, ngươi sờ lương tâm của mình tự hỏi thử xem, ngươi ta biết nhau không phải một sớm một chiều, ta là dạng người gì chẳng lẽ ngươi không biết? Âm thầm hại người khác không phải chuyện Lộ Châu ta sẽ làm, trái lại là vị hôn thê đó của ngươi. . . ." Cô cười lạnh một tiếng: "Vừa ăn cướp vừa la làng!"
Cẩm Nhị càng siết chặt hơn, Lộ Châu cau mày, nhìn hắn, chợt phát hiện hốc mắt Cẩm Nhị đã đỏ lên, cô cố nhịn, rồi cứng rắn hỏi: "Nàng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận