Đích Nữ Họa Phi

Chương 191 - Tiêu Thiều quan tâm (2)




Một mình Thiên Trúc khó lòng chống lại kẻ thù vây công, nếu có thêm hai người Cẩm Nhị và Cẩm Tam, chí ít khi xảy ra chuyện cũng có người truyền tin, gia tăng màng bảo vệ.
Ân tình nàng thiếu Tiêu Thiều quá nhiều, Tưởng Nguyễn chần chờ nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Tiêu Thiều nhìn thẳng vào Tưởng Nguyễn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
“Trước đây ngươi nói ngươi thiếu ta một mạng, rốt cuộc là có ý gì?”
Thiêu Thiều sửng sốt, mất tự nhiên mấp máy môi, hai má đột nhiên ửng đỏ, biểu cảm lạnh nhạt bị nhuốm màu xấu hổ. Vốn không có chuyện gì, nhưng tự nhiên Tưởng Nguyễn vừa hỏi tới, hắn đột nhiên hơi không biết trả lời thế nào.
“Bỏ đi.” Đúng lúc hắn muốn mở miệng, giọng Tưởng Nguyễn đột nhiên truyền đến: “Giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này. Cảm ơn ngươi nhiều lắm, Tiêu Thiều.”
Trước nay nàng đối với hắn mở miệng ngậm miệng đều là ‘Tiêu vương gia’, giờ không còn gọi xưng hào cứng ngắc xa cách kia nữa, trực tiếp gọi ‘Tiêu Thiều’. Cách gọi này không hợp tình hợp lý, thậm chí có thể nói vô cùng bất kính. Nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Tiêu Thiều xuất hiện cảm giác khác lạ, như có một viên đá nhỏ bị ném xuống hồ sâu tĩnh lặng, khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Chẳng ngờ cảm giác khi nghe hai chữ này được phát ra từ miệng nàng lại quá khác biệt so với người khác.
Thấy hắn không nói năng gì, Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn đối phương, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sáng như sao băng kia xuất hiện nét cười, nàng ngẩn người: “Ngươi sao vậy?”
“Chẳng sao cả.” Tâm trạng Tiêu Thiều khá tốt, hơi trầm ngâm, rồi móc một chiếc vòng tay từ trong ngực áo ra đưa cho nàng. Vòng tay tỏa ra ánh sáng lam yếu ớt, chính là chiếc vòng tay Huyết Nguyệt lần trước. Thiêu Thiều giải thích: “Số ngân châm bên trong được tân trang rồi, đã nhúng qua độc.”
Không ngờ hắn suy nghĩ chu đáo nhường đó, Tưởng Nguyễn nhận lấy, cẩn thận nhìn thoáng qua, nếu nói cảm ơn thì lại quá thừa thãi, nên nàng trực tiếp đeo lên cổ tay.
Tiêu Thiều rũ mắt, trên thực tế, chuyện hắn có thể làm cho Tưởng Nguyễn không nhiều lắm. Nếu xuất động Cẩm y vệ, tất nhiên chỉ gặp người chết. Hắn không muốn bị cuốn vào màng đấu đá của triều đình, nếu thật sự phải ra tay, tất nhiên phải tiêu diệt sạch sẽ, dù Trần gia nhiều người lắm mạng cũng sẽ chẳng có một ai thoát nổi. Hắn có thể giết hết lũ người kia, nhưng chưa chắc Tưởng Nguyễn sẽ thích. Vực sâu tăm tối trong đôi mắt ấy quá nhiều, chỉ khi chính tay giết chết kẻ thù, mới có thể dùng chính máu những kẻ ấy tẩy sạch hận thù.
…..
Ngoài cửa, Lộ Châu giật mình trợn tròn mắt: “Tiêu vương gia sai ngươi tới bảo vệ cô nương?”
Cẩm Nhị khoanh tay trước ngược, ung dung nhìn Lộ Châu: “Phải đấy, tiểu nha đầu, sau này chúng ta có nhiều cái chơi lắm.” Nói có trời, từ sau khi Lộ Châu không chút do dự làm tổn thương huynh đệ bảo bối của mình, hắn liền canh cánh trong lòng. Vốn dĩ Tiêu Thiều sai Cẩm Nhất và Cẩm Tam tới bảo vệ Tưởng Nguyễn, nhưng bị hắn chủ động yêu cầu đổi nhiệm vụ, chẳng lẽ còn không phải vì muốn báo thù một cước ngày đó đấy à.
Lộ Châu ‘phì’ một cái: “Không biết xấu hổ! Sao Tiêu vương gia lại phái loại người tiểu bạch kiểm như ngươi tới bảo vệ cô nương? Ngươi có thể bảo vệ tốt của quý của mình đã giỏi lắm rồi! Còn ở đấy mà bảo vệ cô nương? Nằm mơ đi nhé!”
Cẩm Nhị suýt tức hộc máu, hắn đường đường là Cẩm y vệ, phong độ ngời ngời, thế mà lại bị một tiểu nha đầu gọi là ‘tiểu bạch kiểm’. Nha đầu kia khéo ăn khéo nói như vậy, quả thật mạnh mẽ hơn nhóm nữ ám vệ trong đội ngũ cẩm y vệ, giống y tên vô lại trên phố vậy! Hắn biến sắc, đột nhiên cúi đầu tới gần Lộ Châu, cười gian nói: “Tiểu bạch kiểm thì có hề chi, dù sao cũng tốt hơn hạt đậu bé xíu nhà ngươi nhiều nhé.”
Mặt mũi Cẩm Nhị vốn không kém, Lộ Châu rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé mới mười mấy tuổi, mới đầu khi thấy mặt Cẩm Nhị sát mình như vậy cũng hơi đỏ mặt, bất ngờ nghe hắn nói vậy, cô bực tới mức suýt chút tức lệch mũi, không chút do dự đá một cước, lần này Cẩm Nhị đã sớm chuẩn bị tinh thần, dùng một tay bắt lấy chân cô nàng, nói: “Tiểu cô nương đừng có mà thô lỗ như thế, cẩn thận sau này không ai thèm lấy.”
“Cút! Đồ dê xồm!” Lộ Châu tức giận, trở tay tát tới. Cẩm Nhị chỉ bắt được chân Lộ Châu, ai kêu tâm tư nữ nhân như kim trong biển, cho nên một cái tát này chắc ăn là bị đánh trúng rồi.
Một Cẩm y vệ tiếng tăm lừng lẫy, cứ như vậy bị một tiểu cô nương không biết chút võ nghệ đánh thẳng vào mặt?! Nhục ơi là nhục!
Cẩm Nhị nổi xung thiên: “Ai là đồ dê xồm, muốn dê cũng không tới lượt ngươi, cái thân này như cây củi khô, gia nhìn không thuận mắt!”
Cẩm Tam và Thiên Trúc đứng ở một bên, Thiên Trúc tất nhiên luôn theo trường phái lãnh tĩnh, Cẩm Tam xem được trò vui, hất tóc, trong đôi mắt phong tình đầy ý xem kịch vui: “Chậc chậc, nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân quả nhiên không giống người bình thường, hiếm thấy mấy khi Cẩm Nhị kinh ngạc tới vậy, chắc phải kêu Cẩm Tứ qua xem chút mới được.”
Nàng đảo tròng mắt, nghĩ thầm, cảm thấy từ khi có thiếu phu nhân đến, mùa xuân của Cẩm y vệ cũng tới theo luôn.
….
Khác hẳn với sự thư thái, vui tươi ở góc cung điện này, có một nơi chất chồng chướng khí. Ví dụ như… phủ Lang trung.
Trong phòng, Tưởng Lệ lẳng lặng ngồi trên ghế, nhà hoàn bưng thuốc đặt lên bàn, uốn éo nói: “Phu nhân, uống thuốc đi.”
Nha hoàn kia mặc trên mình bộ xiêm y màu đỏ, vòng eo thon gọn không tới một gang tay, gương mặt được trang điểm tinh xảo, tư thái yểu điệu lả lơi, thái độ không đủ cung kính, mười móng tay sơn đỏ chót, đặt chén thuốc lên bàn, mắt liếc người trên giường, cất giọng quyến rũ nói: “Phu nhân nên uống sớm một chút mới tốt, khéo để thiếu gia nhìn thấy, lại khiến ngài ấy phiền lòng không vui.”
Tưởng Lệ mệt mỏi liếc nàng ta một cái, khàn giọng nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Ả nô tỳ kia liếc nàng một cái, không lắm cung kính nhúng người rồi quay đầu bước ra, lúc đi còn khẽ nói: “Cái quái gì vậy, bộ thật sự nghĩ bản thân mình là nữ chủ nhân phủ lang trung chắc, bất quá cũng chỉ là một đôi giày rách…”
Âm thanh như có như không truyền vào tai Tưởng Lệ, khiến nàng ta nộ khí sung thiên, lập tức đập nát chén thuốc đang cầm trên tay!
“Tiện nhân!”
Nha hoàn kia chính là người nàng đem đến từ Tưởng phủ, nha hoàn hồi môn của nàng, chẳng ai ngờ được vừa qua tân hôn mấy ngày đã xảy ra chuyện ấy, Tả Giang tỏ thái độ chán chê nàng, nha hoàn thiếp thân của nàng lại nhân cơ hội đó bò lên giường Tả Giang, nếu không phải vì hiện tại nàng đang có thai, e rằng Tả Giang đã lập tức giáng nàng xuống làm di nương!
Bản thân mang thai, Tưởng Lệ lại cười khổ, ánh mắt bất chợt nhìn xuống chén thuốc dưỡng thai bể tan tành trên mặt đất, vào phủ không được bao lâu đã mang thai, vốn là chuyện vui nên chúc mừng, vậy mà, trớ trêu thế nào lại có sau khi xảy ra chuyện ngày đó. Đứa bé trong bụng nàng, không biết rốt cuộc là của Tả Giang, hay của tam hoàng tử Tuyên Du.
Bất luận nó là con của Tả Giang hay Tuyên Du, nàng cũng không dám phá bỏ, ngược lại còn phải bảo vệ chu toàn cho nó. Gia đình hoàng gia không thể chọc giận, đám người Tả phủ cũng biết rõ đạo lý này. Bọn họ sắc thuốc dưỡng thai cho nàng, lại tùy tiện sỉ nhục nàng. Tả lão phu nhân hận không thể lập tức giết chết nàng, phá hủy tiền đồ và thanh danh của Tả Giang. Còn về phần Tả Giang càng không cần phải nói, ánh mắt hắn nhìn nàng mỗi ngày đều như đang nhìn kẻ thù. Người đàn ông kia là ma quỷ, nhìn thì thanh tao nho nhã, bên trong lại luôn âm thầm thay đổi thủ đoạn dằn vặt nàng.
Tưởng Lệ cười ảm đạm, tại sao lại trở nên thế này? Lẽ ra không nên là vậy. Nàng cố gắng lấy chiếc gương đồng bên gối ra, người trong gương xơ xác tiều tụy, rõ ràng là một nàng thiếu nữ đang tuổi xuân thì, ấy mà bây giờ lại như một bà cô ba mươi. Da vàng khô khốc, thân xác gầy guộc, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, kết hợp với gương mặt gầy trơ, vừa nhìn đã khiến người khác phiền chán, nào còn sót lại chút dáng vẻ xinh đẹp tươi tắn ngày xưa. Nàng bực tức vứt gương đồng xuống đất, gào khóc tu tu.
Vốn tưởng rằng gả vào phủ Lang trung thì đã là phu nhân nhà quan, có thể giẫm những kẻ khác dưới chân, từ rày về sau thoát khỏi cái danh thứ nữ, ngờ đâu hiện tại đến cả một con nha hoàn cũng có thể hiếp đáp nàng.
Lẽ ra không nên như vậy, đây vốn là cuộc sống của Tưởng Đan. Tưởng Lệ cuộn tròn người lại, nếu nàng không cướp mất mối hôn sự này của Tưởng Đan, thì bây giờ người phải gả vào phủ Lang trung chính là cô ta. Nàng cho rằng mình cướp được một mối lương duyên đẹp, ai ngờ lại chính là đường dẫn xuống hoàng tuyền.
Nàng hận Tưởng Đan, cũng hận Tả Giang, hận Tuyên Du, hận nha hoàn thiếp thân của mình, cũng hận Tưởng Nguyễn, kẻ đã tạo thành kết cục hôm nay của mình. Bây giờ sinh đứa bé ra cũng là một chữ chết, huống chi, nàng vốn không hề muốn sinh đứa bé này, vì nó là nghiệt chủng đại biểu cho sự nhục nhã của mình.
Trong con ngươi Tưởng Lệ hiện lên sự điên cuồng, nếu nàng chết, đứa bé trong bụng cũng sẽ chết, hoàng gia nhất định sẽ không bỏ qua phủ Lang trung, lúc đó Tả Giang cũng sẽ không ngóc đầu lên được. Nếu cứ như vậy, cứ như vậy thì, cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại, ít nhất có thể khiến phủ Lang trung khó chịu, có thể khiến cho Tả Giang khó chịu, trong lòng nàng liền cảm thấy khoái trá.
Nàng lăn xuống khỏi giường, run lẩy bẩy nhặt một mảnh sứ vỡ, lẩm bẩm nói: “Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận