Đích Nữ Họa Phi
Chương 341 - Người người xa lánh (1)
"Tưởng thượng thư," Tôn Húc nghiêm mặt nói: "Công đường không phải nơi ông có thể làm loạn, trước tiên cứ nghe nhân chứng trình bày!"
Tưởng Quyền chưa nói chuyện, Hồ Điệp đã dập đầu với Tôn Húc, nói: "Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tới đây vì muốn chứng minh tội ác của phu nhân." Hồ Điệp cúi đầu, âm thanh rõ ràng, vừa đủ truyền vào tai bách tính đang vây xem: "Ngày xưa khi tiền phu nhân còn sống, lúc đó phu nhân nhà ta còn là di nương, mặc dù lão gia thương yêu di nương và tiểu thư, thế nhưng vị trí chủ mẫu vẫn do tiền phu nhân nắm giữ. Di nương tâm cao khí ngạo, xuất thân từ cao quan quý tộc, dĩ nhiên không cam lòng khuất phục đứng dưới người khác, mặc dù từ ăn mặc ở không hề thua kém, thậm chí còn cao cấp sung túc hơn tiền phu nhân, thế nhưng di nương vẫn chưa hài lòng thỏa dạ."
Nhìn qua Hồ Điệp chỉ đang trần thuật lại sự thật, truyền vào tai người khác lại có cảm giác bất đồng. Ai mà không biết tước vị của Hạ Thành năm đó từ đâu mà có, nếu không phải huynh trưởng chết sớm, bất luận ra sao cũng không tới phiên một thứ tử như lão. Tước vị có được sau khi Hạ Nghiên vào phủ Thượng thư, trước đó, bà ta chỉ là một đứa con gái của một vị quan xuất thân thứ tử mà thôi, quan gia quý tộc gì chứ, mặt dày cỡ nào mới dám nói như vậy. Nếu thật sự là con gái nhà quan gia quý tộc, thế thì mắc mớ gì ban đầu Tưởng Quyền lại cưới Triệu Mi mà không phải Hạ Nghiên? Một đứa con gái của thứ tử mà lại ham hư vinh như thế, nghe như lời Hồ Điệp nói, địa vị của Hạ Nghiên ở phủ Thượng thư thậm chí còn cao hơn Triệu Mi, đấy không phải sủng thiếp diệt thê thì còn là cái gì nữa?
Xưa kia người ta cũng nghe đồn rằng Tưởng Quyền thương yêu Hạ Nghiên, nhưng chỉ cho rằng ấy là chuyện sau khi Triệu Mi chết, nay mới biết thì ra Triệu Mi vừa gả vào phủ thượng thư chưa được bao lâu, Tưởng Quyền đã quá đáng như thế rồi. Thiết nghĩ ban đầu coi trọng quyền thế nhà người ta, nhưng khi phát hiện không thể mang đến lợi ích gì cho sĩ đồ của mình, thì lập tức lộ mặt thật.
Hồ Điệp vẫn đang tiếp tục nói: "Sau đó, sau đó di nương nghĩ rằng, lão gia thân là mệnh quan triều đình, vô duyên vô cớ không tìm ra lý do hưu thê, phải cả đời khuất phục đứng dưới người khác, không cam lòng nên muốn độc chết tiền phu nhân. Di nương âm thầm xuất một số bạc lớn một độc từ dị vực về rồi ngày ngày trộn vào thức ăn của tiền phu nhân. Vì thế nên Tiền phu nhân ngày ngày bị hạ độc, sau đó độc tố càng lúc càng nhiều, cuối cùng chết oan mạng. Mà tất cả mọi việc, lão gia đều biết rõ, có một lần thuốc độc của di nương bị lão gia phát hiện, lão gia còn kêu di nương phải cẩn thận một chút, đừng để lại nhược điểm." Hồ Điệp dứt lời lập tức dập đầu với Tôn Húc: "Đại nhân, dân nữ nói câu câu đều là thật, tuyệt không dám có nửa câu dối lừa."
"Ăn nói bậy bạ! Ăn nói bậy bạ!" Tưởng Quyền chỉ vào Hồ Điệp nổi giận mắng: "Ai cho ngươi lá gan ở đây hồ ngôn loạn ngữ nhiễu loạn lòng người, Hồ Điệp, đừng quên ngươi là ai! Ngươi là nô bộc Tưởng phủ ta!"
Hồ Điệp lắc đầu: "Hẳn lão gia đã quên, khế ước bán thân của Hồ Điệp không còn ở Tưởng phủ nữa, Hồ Điệp cũng không phải người phủ thượng thư." Lúc nói câu này, tuy cố gắng đè nén, nhưng trong mắt vẫn toát ra sự thù hận.
Tưởng Quyền á khẩu, Tôn Húc vỗ kinh đường mộc: "Yên lặng!"
Hồ Điệp quỵ xuống đất, lời nói kinh người: "Hồi bẩm đại nhân lời, dân nữ còn có chứng cứ!"
Tưởng Quyền ngẩn ra, Tôn Húc trầm giọng nói: "Chứng cứ ở đâu?"
Hồ Điệp khẽ liếc nhìn Tưởng Nguyễn, người ấy vẫn an nhiên ngồi đó, nụ cười trên môi chưa từng bị dao động, Hồ Điệp thấy yên lòng, giọng thản nhiên nói: "Ở ngay trong phòng phu nhân, thứ thuốc kia thật sự quá quý giá, phu nhân lại chẳng biết khi nào tiền phu nhân mới chết, nghĩ rằng ngày sau ắt hẳn còn cần dùng đến, lệnh cho dân nữ cất đi. Ngày đó dân nữ đã chôn nó xuống dưới gốc cây trong sân phu nhân. Nhưng toa thuốc vẫn còn được giữ lại, sau đó lão gia nói hữu dụng, nên đem về cất vào hộp để trong thư phòng. Nhưng không biết trùng hợp làm sao, có lẽ lão gia đã quên chiếc hộp kia. Có một lần phu nhân sai nô tỳ dọn dẹp thư phòng, nô tỳ thấy thế thì xếp chiếc hộp kia vào góc sâu nhất trong rương gỗ. Rương gỗ đó lâu ngày không có ai đụng tới, bởi vì bên trong đều là đồ cũ năm xưa."
Triệu Quang chắp tay với Tôn Húc, lời nói đanh thép: "Tôn đại nhân, nếu chứng cứ đều đã bày ra đủ, có phải nên cho người đi lục soát hay không?”
"Tất nhiên." Thần sắc Tôn Húc nghiêm túc nói: "Vừa rồi bổn quan đã cho quân lính đến phủ Thượng thư lục soát."
Tưởng Quyền cười lạnh: "Thật tức cười, ngươi cho là hồ ngôn loạn ngữ mấy câu, thì có thể định tội ta? Hồ Điệp, ta thấy ngươi đúng là không sợ chết!" Lão tất nhiên đã có tính toán, quân lính không thể lục soát ra được thứ gì cả. Cộng thêm năm xưa khi Hạ Nghiên hạ độc lão chẳng hề trực tiếp nhúng tay, Hạ Nghiên có ngu xuẩn tới đâu cũng sẽ không để lại chứng cứ. Hạ Nghiên làm việc tỉ mỉ chu toàn, mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ. Mặc dù lão không biết Hồ Điệp được Tưởng Nguyễn hứa hẹn gì mà lại làm giả chứng cứ, nhưng Tưởng Quyền tự nhận phủ Thượng thư không phải nơi ai cũng vào được. Nhất là nơi quan trọng như thư phòng, mỗi ngày lão đều phải kiểm tra mấy lần, rương gỗ gì, hộp gì, lão chưa từng nghe qua.
Chắc chắn Hồ Điệp đang nói láo, không thể lấy được chứng cứ ra. Không tìm được chứng cứ thì không thể định tội, Hồ Điệp có thể làm gì chứ? Lão nghĩ như vậy, rồi thăm dò nhìn thần sắc Tưởng Nguyễn. Chỉ thấy Tưởng Nguyễn ngồi ngay ngắn, có vẻ phát giác ánh nhìn của lão, xoay đầu mỉm cười với lão. Tưởng Nguyễn so ra thì thản nhiên hơn Tưởng Quyền nhiều lắm, tựa như còn cất giấu sự mỉa mai. Ánh mắt đó khiến Tưởng Quyền tỉnh hồn, không nén nỗi sợ hãi. Đứa con gái này tà môn thế nào không phải Tưởng Quyền không biết, nhiều năm qua, bất luận Hạ gia hay lão, đều không thể chiếm được hời gì từ nàng. Dù Tưởng phủ có tường đồng vách sắt, cũng không thể tránh nổi cách thức hại người đầy quỷ dị của nàng.
Đang lúc ấy, quân lính đi lục soát đã trở lại, người dẫn đầu bẩm báo rồi bước nhanh vào công đường, cúi người khẽ nói bên tai Tôn Húc mấy câu, Tôn Húc vừa nghe vừa liếc Tưởng Quyền một cái, lòng Tưởng Quyền "lộp bộp". Chưa kịp để lão nghĩ xong cách, Tôn Húc đã vỗ kinh đường mộc, quát lên: " Tưởng Quyền to gan! Ngươi thân là mệnh quan triều đình, nhưng trị gia không nghiêm, để mặc tiểu thiếp hại người, thậm chí đồng mưu ô hợp, mưu hại chính thất, phải bị tội gì? Quân lính đã lục soát được chứng cứ từ chiếc hộp được cất trong rương gỗ, ngươi còn gì để nói?" Dứt lời, quan sai lập tức trình một chiếc hộp sắt lên, mọi người thấy rất rõ ràng, Tôn Húc đích thân mở hộp, bên trong có một tờ giấy, trước con mắt mọi người tất nhiên không thể giả được.
Triệu Nguyên Bình đứng dậy đi tới chỗ Tôn Húc, xin cầm lên xem, khi xem xong, Triệu Nguyên Bình trả tờ giấy lại cho Tôn Húc, lúc nhìn về phía Tưởng Quyền, nụ cười đã mười phần lạnh lùng: "Tưởng thượng thư quả nhiên gỏi trù mưu tâm cơ sâu kín, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bổn công tử cũng không biết trên đời vậy mà lại có một kẻ lòng lang dạ chó như thế."
Triệu Nguyên Bình xưa nay đã quen thản nhiên cay nghiệt mắng chửi người, Tưởng Quyền nghe thế thì mặt tức đến xanh lét, nhưng song song đó là không thể tin nổi. Hôm nay trước khi lão tới đây, đã kiểm tra hết thư phòng một lần, không nhìn thấy rương gỗ hay hộp gì, tại sao đột nhiên lại soát ra. Rốt cuộc là làm sao? Lão kêu oan nói: "Thứ ấy vốn không phải của ta, Tôn Húc, ngươi thân là Ti án ti, làm việc phải chú trọng chân tướng, chỉ dựa vừa một toa thuốc bé xíu, sao ngươi có thể dùng nó để kết án ta? Đây rõ ràng có người cố ý hãm hại ta? Chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Bổn quan từ trước đến giờ chỉ nhìn chứng cứ." Tôn Húc không nhanh không chậm nói. Không phải không nhìn ra ý uy hiếp của Tưởng Quyền, nhưng vụ án lần này là án gì chứ, đó là thê tử của Tiêu Thiều, hiện là Cẩm Anh Vương phi, Hoằng An quận chúa đích thân tố cáo. Cẩm Anh vương phủ sau lưng nàng là thế lực gì quan trường Đại Cẩm không ai không biết, Tiêu Thiều đích thân chào hỏi, sao Tôn Húc dám lạnh nhạt. Hơn nữa người bị hại trong vụ án này còn là viên Minh châu của phủ Tướng quân, nếu không có câu trả lời thỏa đáng, lấy tính cách bao che của cả nhà Triệu Quang, sợ rằng sẽ phá hủy Ti án ti mất, huống chi vị kia trong cung còn chào hỏi.
Mặc dù Ti án ti chuyên quản những vụ người bình thường không dám nhúng tay, dù dính líu đến quan liêu trong kinh thành cũng không sợ, đó là bởi vì bản thân Tôn Húc dựa vào hoàng đế, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ người nào. Nhưng nếu là người thân tín của hoàng đế, nước trong không có cá, Tôn Húc biết rõ đạo lý này. Ngồi vững nhiều năm trên chiếc ghế đắc tội không biết bao nhiêu người mà vẫn sừng sững không ngã, bản thân Tôn Húc hiểu rõ cách làm người. Hiện nay địa vị Tuyên Phái trong cung ngày một cao hơn, hoàng đế coi trọng có thừa, Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử luôn minh tranh ám đấu, nhưng cuối cùng ngôi vị hoàng đế rơi vào tay ai thì chưa biết chắc được. Nói không chừng trữ quân tương lai của Đại Cẩm lại là tài năng mới xuất hiện Thập Tam điện hạ. Tuyên Phái cố ý cho người tới chào hỏi, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, Tôn Húc cũng cảm thấy áp lực không nhỏ. Chính bởi vì làm đồng liêu nhiều năm, Tôn Húc thấy rõ, lần này Tưởng Quyền muốn thoát chỉ sợ sẽ rất khó, bởi vì mỗi một người lão đắc tội, đều có năng lực đưa lão vào chỗ chết.
Triệu Nguyên Phong rỗi rãnh nói: "Tưởng thượng thư, phủ thượng thư là phủ đệ của ngươi, dĩ nhiên chỉ có người của ngươi mới có thể vào. Ngươi không biết chiếc hộp kia xuất hiện từ đâu, chắc không phải định đổ cho đám người ngoài chúng ta đấy chứ. Nơi đó là phủ Thượng thư đấy, từ khi khai phủ tới nay, trừ tiểu muội ta, người Triệu gia chưa từng đặt chân bước vào."
Lời Triệu Nguyên Phong nói vô cùng châm chọc, ngày xưa Triệu Mi cắt đứt với Triệu gia, sau đó Triệu Mi chết, Tưởng gia cũng cấm tuyệt không lui tới với phủ Tướng quân. Thậm chí còn đối địch với phủ Tướng quân, trước giờ hai nhà Triệu Tưởng không hợp nhau, mà chuyện người Triệu gia bước vào Tưởng phủ, cũng là không thể nào xảy ra.
Tưởng Quyền đụng nhầm cây đinh, không có lòng dạ tranh cãi với Triệu Nguyên Phong. Lão ý thức được sự việc trong đại, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có đủ, cộng thêm thái độ của Tôn Húc, nếu muốn thoát tội, sợ rằng rất khó. Đến nước này, Tưởng Quyền tràn đầy khí phách đã có chút hốt hoảng. Lão suy nghĩ đủ đường cũng không hiểu vì sao chiếc hộp đó lại xuất hiện trong thư phòng, ánh mắt không tiêu cự quét quanh một vòng, đột nhiên khựng lại.
Một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông, một cô gái trẻ tuổi, Tưởng Quyền sửng sốt, trong đầu chợt thoáng qua vài ý niệm, lập tức rống lên: "Hạ Nguyệt! Con tiện phụ ngươi, ngươi dám hại ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận