Đích Nữ Họa Phi

Chương 367 - Cửa ải cuối năm (1)




Chớp mắt đã đến niên quan. Đêm trước năm mới, phủ Cẩm Anh vương vô cùng bận rộn, nhất là Lâm quản gia, vội đến nổi không thấy bóng người, có lẽ rất nhiều năm rồi Tiêu Thiều không ở nhà vào dịp năm mới, hoặc ra khỏi thành làm việc, hoặc cũng bận chính vụ, nên mọi năm đều trôi qua hết sức đơn giản. Nay Tưởng Nguyễn gả tới, tăng thêm nhân khí cho phủ Cẩm Anh vương phủ, nhóm hạ nhân phủ Cẩm Anh vương cũng phát hiện chủ tử nhà mình có hơi người hơn xưa rất nhiều, rốt cuộc nơi đây cũng giống ‘nhà’ hơn rồi.
Tưởng Nguyễn mặc áo thêu hoa đào, dưới là váy thêu hoa, tóc búi tròn, không đeo trang sức dư thừa, chỉ cài một cây trâm hoa, tai đeo hoa tai ngọc trai, làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Cách ăn mặc ngày thường của nàng luôn minh diễm động lòng người, lại có sự quyến rũ tự nhiên. Màu sắc lộng lẫy, đều là trang phục đỏ thẫm, nay hiếm khi bị Liên Kiều và Lộ Châu chọn cho bộ đồ trong sáng như tiểu cô nương, giảm đi mấy phần sắc bén, thu hồi lệ khí, nhìn rất ôn hòa, cứ như một tiểu nương tử xinh đẹp chưa xuất giá vậy.
Đã hoàng hôn, Thiên Trúc kéo cửa ra, gương mặt không biểu cảm xưa nay giờ cũng nở nụ cười: "Thiếu phu nhân, bên ngoài tuyết rơi rồi."
Tuyết rơi không những không cảm thấy lạnh, ngược lại còn có cảm giác năm mới. Tưởng Nguyễn đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Thiều đang đứng trong viện dặn dò Dạ Phong. Nghe tiếng xoay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì cũng ngẩn người.
Kể từ sau khi Tuyên Hoa bị chém đầu, hướng gió triều đình đại loạn, Tiêu Thiều cũng bận rộn. Thường đi sớm về muộn, mỗi lần trở về Tưởng Nguyễn đều đã ngủ rồi. Hai phu thê hiếm khi gặp được nhau, hôm nay Tiêu Thiều về sớm như vậy, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mấy hôm nay nhóm người Dạ Phong cũng bận, cực ít có mặt trong phủ, thấy Tưởng Nguyễn vội vàng nhiệt tình cất tiếng chào: "Thiếu phu nhân năm mới tốt lành."
Tưởng Nguyễn cười đáp, đi tới bên người Tiêu Thiều, Dạ Phong liếc nhìn Liên Kiều, nói: "Thuộc hạ cáo lui." Đi ra ngoài trước. Tưởng Nguyễn nói với mấy người Lộ Châu: "Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta với huynh ấy ra ngoài một lát."
Lộ Châu rất có mắt nhìn, vội kéo Thiên Trúc và Liên Kiều đi khỏi. Tiêu Thiều mím môi, nói: “Đi ra ngoài một lát?”
"Nghe nói mỗi lần năm mới, khắp kinh thành đèn hoa như dệt cửi, nhìn rất đẹp," Tưởng Nguyễn nói: "Trước kia không có duyên được thấy, hôm nay nói sao huynh cũng phải cùng ta đi coi thử.”
Tiêu Thiều không nén nổi nụ cười, rồi như nhớ tới thân thế của Tưởng Nguyễn, sắc mặt lại trầm xuống, trong mắt nhuốm sự ôn hòa mà đến ngay bản thân cũng không phát hiện, hai người vừa nói vừa hướng thẳng về phía cửa phủ.
Đã đến niên quan, trên đường có rất nhiều người đi mua sắm đồ tết, kinh thành rất náo nhiệt. Hoàng hôn buông xuống, nhà nhà đốt đèn lồng đỏ thẫm, nhìn từ xa, khắp phố nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ, trông rất đẹp mắt. Dù tuyết rơi, nhưng đi trên đường không hề cảm thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy ấm áp vì đông người nhộn nhịp.
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đi cùng nhau, hai người vốn xuất chúng, thỉnh thoảng có người liếc trộm, nam nhân kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tưởng Nguyễn, âm thầm đố kỵ Tiêu Thiều có phúc. Nữ tử thì càng lớn gan hơn, ném hoa lụa trong tay về phía Tiêu Thiều, có điều Tiêu Thiều thật sự quá lạnh lùng, mắt nhìn thẳng bước đi, giẫm hoa lụa dưới chân, làm tan nát trái tim nhiều thiếu nữ.
Tưởng Nguyễn cảm thấy rất thú vị, kiếp trước nàng không có cơ hội tiếp xúc tới cảnh tượng náo nhiệt như vậy, bởi luôn bị Tưởng Quyền nhốt trong phủ, chuyện ra phố du ngoạn với tỷ muội là không thể xảy ra, bởi vì thói quen khi sống ở thôn dã sẽ làm mất mặt phủ thượng thư. Đời này lại vì báo thù mà tới, càng không có lòng dạ đến những nơi thế này, sau khi gả cho Tiêu Thiều, lệ khí được thu liễm không ít, mới cảm thấy thú vị với những chuyện bình thường, khó có khi không bài xích, dùng cách nói của Lộ Châu, chính là có thêm mùi khói lửa của nhân gian.
"Gần đây huynh bận rộn nhiều việc, trong cung xảy ra chuyện?" Tưởng Nguyễn hỏi. Đối với chuyện của Tiêu Thiều, nàng không hỏi nhiều, chẳng qua hiếm khi thấy Tiêu Thiều đi sớm về trễ, nghĩ hẳn có biến cố, người làm vợ, hỏi một câu cũng là lẽ hiển nhiên, mặc dù có lẽ nàng không giúp được gì.
Tiêu Thiều lắc đầu, nói: "Người Nam Cương trà trộn vào kinh thành, chậm chạp không thấy hành động." Dừng một chút, hắn cúi đầu, đến gần bên tai Tưởng Nguyễn thấp giọng nói: "Hoàng thượng bệnh nặng."
Hơi thở nóng bỏng của Tiêu Thiều phả bên tai, Tưởng Nguyễn bị lời nói ra khiến cho chấn động. Hoàng đế bệnh nặng, kiếp trước vào thời điểm này hoàng đế không hề bệnh, mặc dù cuối cùng lấy cớ nàng độc chết hoàng đế để che đậy, tuy nhiên nàng biết chuyện đó liên quan rất lớn với Tuyên Ly. Nay Tuyên Hoa chết trước thời hạn, có lẽ Tuyên Ly sẽ chờ cơ hội hành động, thế thì cuộc tranh đấu đoạt đích sẽ bắt đầu trước thời hạn ư? Tưởng Nguyễn nghĩ đến xuất thần, không chú ý nên đụng trúng người khác, chân vấp một cái chuẩn bị ngã xuống.
"Cẩn thận." Tiêu Thiều cau mày quát lên, tay mắt lanh lẹ vội vàng ôm eo Tưởng Nguyễn kéo nàng vào ngực mình, Tưởng Nguyễn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Tam ca Tam tẩu."
Mạc Thông và Tề Phong đứng trước mặt, Mạc Thông mặt mày ranh mãnh, cười nện lên vai Tiêu Thiều một cái: "Tam ca, không ngờ huynh cũng ra ngoài đi dạo, quả nhiên có kiều thê rồi là sẽ khác ngay."
Tiêu Thiều không lên tiếng, Tề Phong nhìn Tưởng Nguyễn được Tiêu Thiều đỡ, vừa nãy Tưởng Nguyễn đụng vào người hắn, cười nói: "Tam tẩu không sao chứ?"
"Không sao." Tưởng Nguyễn nói: "Sao không thấy Hạ Thanh đi cùng các ngươi?" Một võ quan như Quan Lương Hàn tất nhiên không thích ra ngoài dạo quanh, Hạ Thanh và Tề Phong thường ở cùng nhau, không thấy thì có hơi lạ.
"Huynh ấy nào còn nhớ tới huynh đệ được nữa," không đợi Tề Phong trả lời, Mạc Thông đã giành nói: "Huynh ấy coi trọng tiểu thư nhà Lâm Trưởng sử, vội đi lấy lòng người ta rồi." Mạc Thông lầm bầm nói: "Không biết mắt thẩm mỹ kiểu gì, khăng khăng coi trọng cô nương kia, miệng lưỡi cô đó rất lợi hại, lại không hiểu sự đời, thật sự là. . . Thật sự là phí của trời." Phát hiện Tưởng Nguyễn đang nhìn mình, Mạc Thông gãi đầu cười nói: "Ai nha, nói chung người có hoa đào khác hẳn người cô đơn như bọn ta." Mặc Thông khoác vai Tề Phong, nói: "Hai nam nhân dẫn nhau ra ngoài dạo tết, thật sự quá xấu hổ."
Tưởng Nguyễn mỉm cười, Tề Phong cũng cười, mắt thấy Tiêu Thiều đang ôm eo Tưởng Nguyễn thì hơi mất tự nhiên, nói: "Ta và lão Thất còn có chút chuyện, chắc cũng không thuận đường, không quấy rầy hai người nữa."
Mạc Thông khó hiểu bị Tề Phong kéo đi, chỉ nghe âm thanh mơ hồ truyền tới: "Ối Tứ ca rốt cuộc hai ta phải đi làm gì, huynh kéo ta đi đâu. . . ."
Đợi hai người đi khuất, Tưởng Nguyễn đứng thẳng người, tay bị Tiêu Thiều nắm lấy, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiều, gương mặt tuấn mỹ càng thêm thâm thúy dưới ánh đèn lồng đỏ, biểu cảm không rõ, Tưởng Nguyễn nhíu mày, không nói gì. Vừa mới đi mấy bước, đã thấy một tiệm bán đèn hoa đăng. Chủ cửa hàng là một đôi phu thê già, giữa những cửa hàng khác thì tiệm này không quá bắt mắt, Tưởng Nguyễn nhìn trúng một chiếc đèn hồ ly trên sạp.
Đèn hồ ly được chế tác tinh xảo, trông rất sống động. Tưởng Nguyễn nhớ tới lúc ở điền trang đã cứu được một bé hồ ly con, nên cảm thấy hứng thú. Tiêu Thiều nhìn theo ánh mắt nàng, dừng một chút, nói: "Nang đứng đây chờ ta." Bản thân thì đi về phía cửa hàng đông đúc kia.
Trước cửa hàng vốn có không ít cô nương trẻ tuổi đứng quanh, nhìn thấy Tiêu Thiều ai nấy đều đỏ mặt, nhường đường. Tưởng Nguyễn đứng tại chỗ, đột nhiên chóp mũi ngửi thấy mùi hương từ gió truyền tới, mùi thơm này có mấy phần quen thuộc. Nàng giương mắt nhìn, thì thấy một cô gái mặc xiêm y xanh lục đang đứng trước mặt, bên cạnh dẫn theo mấy nha hoàn. Nữ tử mặt mũi thanh tú không nói rõ được ý vị, chính là thiên kim của Tân Hải Tổng đốc, Diêu Niệm Niệm.
Diêu Niệm Niệm hẳn đã sớm nhận ra Tưởng Nguyễn, dừng bước bên cạnh Tưởng Nguyễn, mỉm cười nói: "Tiêu vương phi."
"Diêu tiểu thư." Tưởng Nguyễn gật đầu, có lẽ Diêu Niệm Niệm cũng ra ngoài dạo, tuy nhiên không dẫn theo thị vệ nào, càng không có bằng hữu khác, chỉ có mấy nha hoàn, thiên kim tiểu thư một mình ra ngoài cũng khá kỳ lạ. Chẳng qua người ta gia đại nghiệp đại không sợ người khác lên án, cộng thêm danh tiếng bản thân Diêu Niệm Niệm đã đủ tốt, không thể mượn việc này vén lên sóng gió gì.
Diêu Niệm Niệm cười nhìn về phía Tiêu Thiều đang đứng nói chuyện với phu thê chủ của hàng, nói với Tưởng Nguyễn: "Vương gia Vương phi quả nhiên phu thê tình thâm, Vương gia đối với Vương phi một mảnh xích thành, khiến người ta hâm mộ." Lúc nói câu này trong mắt nàng ta không hề có ý gì khác, tựa như chỉ tùy ý tán dương, một tấm chân tình thật ý.
"Diêu tiểu thư nói đùa, ngày sau Diêu tiểu thư gả cho lang quân như ý, tất nhiên cũng chỉ có hơn chứ không kém." Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp. Dầu gì Diêu Niệm Niệm cũng là Cẩm Anh Vương phi tốt nhất trong tâm khảm của hoàng đế, nhắc đến chính là tình địch của nàng, đối với nàng ta Tưởng Nguyễn tất nhiên không có quá nhiều hảo cảm. Nếu là một nữ tử chưa xuất giá bình thường nghe thấy tất nhiên sẽ mắc cỡ đỏ mặt, nhưng Diêu Niệm Niệm lại rất thản nhiên, không có vẻ gì là xấu hổ.
"Vậy không quấy rầy Vương phi Vương gia nữa." Diêu Niệm Niệm khẽ gật đầu, động tác lễ phép có một cảm giác mỹ cảm khác lạ, lúc đi ngang qua người Tưởng Nguyễn thì cười chúm chím nhìn Tưởng Nguyễn một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Thấy nụ cười của Diêu Niệm Niệm, Tưởng Nguyễn trực giác cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc không đúng ở đâu, nghĩ đến xuất thần, ngay cả Tiêu Thiều mua hoa đăng xong trở về bên cạnh cũng không phát giác được. Tiêu Thiều nhìn nàng đang ngẩn người, gõ trán nàng: "Sao lại ngẩn người?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận