Đích Nữ Họa Phi
Chương 255 - Đảo ngược tình thế (2)
Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
"Nhi thần nghe thấy Tứ ca nói với Hoằng An quận chúa, đợi lúc Tứ ca xin hoàng tổ mẫu tứ hôn, Hoằng An quận chúa không nên cự tuyệt, nếu không, Hoằng An quận chúa sẽ không thoát nổi tội chém đầu." Tuyên Phái lớn tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, điện Kim Loan lập tức yên lặng, thiết nghĩ còn nghe thấy tiếng kim rơi.
Mặt Tuyên Lãng tái mét, lập tức liếc nhìn Tuyên Ly.
Tưởng Nguyễn sững sờ, ngay sau đó thầm bật cười, vậy xem ra, chắc chắn Tuyên Phái chưa từng đến Mộc Phong đình. Tuyên Phái nói vậy quả nhiên cao minh, vừa dứt lời, chẳng những khiến thần sắc hoàng đế biến đổi, ngay cả Tuyên Ly cũng tái mặt.
Vốn Tuyên Lãng vì muốn lấy lòng Tuyên Ly mới dùng kế này, mục đích cuối cùng chỉ để Tưởng Nguyễn gả vào phủ Tuyên Ly. Nhưng lời Tuyên Phái nói để lộ một ý khác, Tuyên Lãng nói rằng muốn cưới Tưởng Nguyễn. Tùy nhìn bề ngoài Tuyên Ly rộng lượng thật chất lại rất đa nghi, sao có thể không nghi ngờ Tuyên Lãng lá mặt lá trái, bề ngoài tỏ vẻ làm việc theo ý hắn, thực thật ra bên trong âm thầm giở trò. Mặc dù Tuyên Lãng vô dụng, nhưng trên còn Hiền phi, nay Trần quý phi thất thế, chưa chắc Tuyên Lãng không có cơ hội bò lên cao hơn. Nếu như Tưởng Nguyễn gả cho Tuyên Lãng, thì những thứ ưu việt có thể mang đến cho Tuyên Ly sẽ biến thành của Tuyên Lãng.
Nếu Tuyên Lãng thật sự ôm tâm tư khác, thế cũng không phải không có khả năng.
Mắt Tuyên Ly chợt lóe, không còn bình tĩnh như vừa rồi, Tuyên Lãng cùng hắn trù mưu nhiều năm, tất nhiên biết trong lòng Tuyên Ly đang nghĩ gì. Nhất thời hết sức tức giận vì Tuyên Phái ly gián, nhưng trước mắt mọi người hắn không thể nói rõ với Tuyên Ly, lòng nóng nảy, sãi bước ra giữa điện, quỳ sụp xuống.
"Phụ hoàng minh giám, nhi thần bị oan!" Giọng Tuyên Lãng vô cùng bi thống, hắn giỏi giả vờ, dáng vẻ mờ mịt luống cuống, ánh nhìn Tuyên Phái vô cùng bi thống và câm phẫn, tức giận nói: "Thập Tam đệ, ngươi ta đều là tay chân, ngươi bị ai xúi giục, muốn hãm hại ta? Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng nên nghe lời kẻ khác xúi giục."
Từng lời nói trong ngoài đều chỉ mủi dùi nhắm vào Tưởng Nguyễn, lại thành công lợi dụng lòng hoài nghi của hoàng đế đối với Tưỡng Nguyễn. Tuyên Phái tuổi còn nhỏ, khả năng bị kẻ khác xúi bẩy rất cao, trăm quan rối rít nhìn Tưởng Nguyễn, vẻ mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi, trong lòng lại hơi phiền loạn.
Rốt cuộc Tuyên Phái muốn làm gì? Nàng không muốn kéo Tuyên Phái vào chuyện này, nhưng biểu hiện hôm nay của Tuyên Phái, đã khiến nhiều kẻ chú ý. Ví dụ như Tuyên Ly, nhất định sẽ lưu ý sự khác thường của Tuyên Phái. Hôm nay Tuyên Phái nổi bật như vậy chưa chắc là chuyện tốt, cậu vẫn chưa có năng lực tự vệ, có thể đoán được, qua hôm nay, địa vị của Tuyên Phái ở trong triều sẽ khá hơn xưa đôi chút, đồng thời, phiền phức cũng sẽ lũ lượt kéo tới.
Đối với một người mẹ mà nói, bảo vệ con mình là thiên tính, Tưởng Nguyễn không muốn kéo Tuyên Phái vào, nhưng chuyện phát triển đến thời điểm hiện tại không ai ngờ tới, nhất thời không biết phải xử lý sao mới ổn.
“Từng câu từng chữ nhi thần nói đều là thật, mong phụ hoàng minh giám.” Tuyên Phái không đếm xỉa Tuyên Lãng, thái độ vẫn cố chấp nói.
Hoàng đế mâu sắc thâm trầm nhìn Tuyên Phái, trầm giọng nói: "Hai đứa các ngươi ai cũng nói rằng mình đúng, đều có cách nói của riêng mình, một trong hai ắt có kẻ nói dối. Thập Tam, cho dù ngươi làm chứng, Hoằng An quận chúa cũng không thể thoát khỏi chuyện này."
Dù có Tuyên Phái làm chứng, hai bên ai cũng cho rằng mình đúng, không thể chứng minh rằng Tuyển Nguyễn trong sạch. Tuồng vui này vẫn chưa thể kết thúc.
Ai ngờ Tuyên Phái lắc đầu nói: "Không, không chỉ một mình nhi thần chứng kiến, còn một người có thể làm chứng cho Hoằng An quận chúa."
Cả điện xôn xao, còn một người nữa?
“Ồ? Còn ai?” Hoàng đế hỏi.
“Còn có nhi thần.” Đang yên tĩnh, đột nhiên có người lên tiếng nói, Thái tử giương môi cười, đứng ra khỏi hàng.
Hoàng hậu và Ý Đức Thái hậu đồng thời khẽ nhíu mi, Tuyên Ly khẽ run lên siết chặt quả đấm , Tuyên Lãng không thể tin nổi nhìn Thái tử.
Thái tử ý vị sâu xa nhìn Tưởng Nguyễn, đi tới bên cạnh Tuyên Phái, phất áo bào quỳ xuống, ba người tạo thành một hàng. Thái tử nói với Hoàng thượng: "Hồi bẩm phụ hoàng, Thập tam đệ nói câu câu đều là thật, bởi vì, ngày đó nhi thần cũng có mặt."
Tưởng Nguyễn cau mày, ngày đó Tuyên Phái không có mặt, Thái tử chỉ đang nói lời mê sảng. Nàng vốn đã nói Tiêu Thiều không nên nhúng tay, Thái tử đột nhiên đứng ra hiển nhiên không phải ý Tiêu Thiều. Dù người của phủ Tướng quân muốn nghĩ cách cứu nàng cũng sẽ không tìm Thái tử, cho nên chắc chắn không phải do phủ Tướng quân. Như vậy, chuyện này quá kỳ quặc, Tưởng Nguyễn nhìn Tuyên Phái, trong lòng bỗng thoáng qua một suy nghĩ, chẳng lẽ là Tuyên Phái?
Hoàng đế còn chưa mở miệng, Thục phi đã không nhịn được trước, thất thanh kêu lên: "Thái tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cũng bị kẻ khác xúi dục sao?"
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Thục phi, nói: "Thục phi, cẩn thận lời nói." Mặc dù hoàng hậu ở hậu cung chỉ có hư danh, nhưng trước mặt hoàng đế, vẫn có địa vị. Bình thường bà mặc kệ chuyện ở hậu cung, chỉ khi liên quan đến Thái tử, thì sẽ lên tinh thần. Thục phi muốn vu oan hãm hại ai bà chẳng quan tâm, nhưng dính đến Thái tử, bà sẽ không ngồi yên mà nhìn.
"Câm miệng." Hoàng đế cũng giận dữ vì hành động của Thục phi, trước vì bà ta vừa mất con gái nên khoan dung đôi phần, nhưng bà ta lại càng lúc càng quá đáng. Có điều Thái tử đột nhiên đứng ra nói giúp Tưởng Nguyễn, ông ta vẫn có chút hoài nghi. Đứa con trai này không có đầu óc không thể trọng dụng, thường xuyên bị kẻ khác nắm mũi dẫn đi, tự cao tự đại, thường xuyên làm vài chuyện ngu xuẩn. Càng không thể chủ động đứng ra giúp người khác. Thái độ này rõ ràng là nói giúp Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ Tưởng Nguyễn và Thái tử có quan hệ gì chăng? Một Tuyên Phái đã khiến ông ta vô cùng nghi ngờ, sao Thái tử còn thêm một chân vào.
Chưa từng nghe qua Thái tử và Tưởng Nguyễn có lui tới, hoàng đế không kiềm được liếc nhìn Tiêu Thiều. Trước đó Tiêu Thiều nói muốn thành hôn với Tưởng Nguyễn, nhưng khi Tưởng Nguyễn bị đưa tới đại lao Hình bộ hắn lại không có bất kỳ động tĩnh gì, vốn ông ta còn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chiêu này do Tiêu Thiều sắp xếp? Hoàng đế bực mình.
Cộng thêm Thái tử điện hạ, thì có cả hai vị hoàng tử nói giúp Tưởng Nguyễn, tình thế lập tức thay đổi.
Tuyên Lãng nóng nảy, chuyện vốn không chút sơ hở nay nửa đường đột nhiên nhảy ra hai kẻ là Tuyên Phái và Thái tử, quan trọng nhất là, sau câu nói của Tuyên Phái, ánh mắt Tuyên Ly nhìn hắn đã thay đổi, càng không có ý sẽ nói giúp hắn. Hạt giống hoài nghi đã chôn xuống, nảy mầm sinh trưởng, cuối cùng sẽ trở thành một khối u ác tính, mà đối với kẻ tính tình đa nghi như Tuyên Ly, càng là như vậy.
Hắn liên tục dập đầu với hoàng đế: "Phụ hoàng, lời nhi thần nói đều là thật, nhi thần không dám lừa phụ hoàng, phụ hoàng minh giám!"
Thái tử hờ hững nhìn Tuyên Lãng, nói: "Tứ đệ nói gì vậy, chẳng lẽ Bổn cung và Thập tam đệ thông đồng cùng nhau hãm hại ngươi sao?”
Bách quan khó hiểu nhìn hai người, không phải quan hệ giữa Thái tử và Tuyên Lãng rất tốt sao, giờ nhìn kiểu gì cũng thấy hình như trở mặt thành thù rồi?
Tuyên Lãng sâu sắc hiểu rõ, từ sau lần trước, không biết Tưởng Nguyễn đã nói gì với Thái tử, Thái tử cố ý xa lánh hắn, còn nói hắn gây phiền phức cho mình. Tuyên Lãng biết chuyện này nhất định có liên quan với Tưởng Nguyễn, cũng vì chuyện này, Tuyên Lãng luôn kiêng kị Tưởng Nguyễn. Bây giờ Thái tử chèn ép không chừa đường sống, Hiền phi lại không có ở đây, Tuyên Ly không lên tiếng, hắn chỉ có cắn răng chịu đựng.
Thái tử nói với hoàng đế: "Ngày đó ở trên đường nhi thần vô tình gặp được Thập Tam đệ, nhất thời vui quá nên cùng tới Mộc Phong đình, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Thập Tam đệ kể vừa nãy. Lúc ấy nhi thần cũng sợ lắm, nhưng thấy Thập Tam đệ nhỏ tuổi còn dám đứng ra làm chứng, nếu nhi thần cứ làm rùa đen rụt cổ thì không xứng làm con của phụ hoàng, nên mới đứng ra làm chứng cho Hoằng An quận chúa."
Hắn nghiêm túc nói lời mê sảng, quần là áo lụa, bách quan đều hiểu rõ cách hành xử của Thái tử, nhất thời không biết nói gì.
Hoàng đế nén giận, muốn cất lời, lại nghe Thái tử nói tiếp: "Nhưng án này có rất nhiều điểm khả nghi, cho nên nhi thần còn tìm một người tới hỗ trợ, có người này hỗ trợ, muốn giải quyết viên mãn vụ án này cũng không khó."
“Ai?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Người đâu,” Thái tử cao giọng: “Dẫn Thánh thủ Kim Lăng Hạ thần y vào đây----”
Thái giám lập tức cao giọng truyền lời, một người từ ngoài điện đi vào, trường bào vải lam, ước chừng hai mươi tuổi, mặt như trẻ con, quẫy một chiếc túi, vừa tới giữa điện thì quỳ xuống, nói: "Thảo dân Hạ Thanh ra mắt bệ hạ."
Thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh, mọi người hít một hơi khí lạnh. Người nhà này đời đời nhậm chức ngự y trong cung, đến thế hệ của Hạ Thanh, cố tình Hạ Thanh lại là một tên không an phận, hắn không hứng thú với phương pháp chữa trị của các ngự y, trong đầu chứa đầy những ý tưởng mới lạ, làm ngự y trong cung chỉ có thể xem bệnh bắt mạch cho một đám quý nhân, sơ ý chữa chết người là phải rơi đầu, sao có thể cho Hạ Thanh biết những biện pháp chữa trị mới lạ chưa từng nghe qua chứ.
Hạ Thanh hiểu rõ càng ở lâu trong cung càng bị trói buộc, nên từ biệt người nhà, một mình ra ngoài du lịch, cơ duyên xảo hợp bái nhập núi Già Nam, sư từ Bát Kỳ tiên sinh, trở thành đệ tử của Bát Kỳ tiên sinh, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, mỹ danh ‘thánh thủ Kim Lăng’.
Hạ Thanh tuổi còn trẻ, kỳ danh Đại Cẩm không ai không biết. Mặc dù vậy, lúc được mời trở thành ngự y lần nữa, Hạ Thanh vẫn uyển chuyển từ chối. Hắn đi khắp Đại Giang Nam Bắc, đây là lần đầu tiên hắn vào cung sau khi dương danh.
Không ai ngờ Thái tử sẽ mời được Hạ Thanh tới, không ai nghĩ rằng Hạ Thanh lại có quan hệ với Thái tử. Hạ Thanh tới, là muốn làm gì?
Thái tử thấy mọi người trợn mắt hốc mồm thì cười một tiếng: "Các vị không cần nghi ngờ, Bổn cung cho rằng cái chết của Hòa Di quá kỳ lạ, e rằng thi thể cũng có điểm bất thường, trùng hợp Hạ thần y là bạn cũ của Bổn cung, Bổn cung mời hắn tới kiểm tra thi thể Hòa Di," dừng một chút, hắn mới chậm rãi nói: "Không nhìn không biết, vừa nhìn đã phát hiện vài thứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận