Đích Nữ Họa Phi

Chương 285 - Kết minh (2)




"Không tranh sủng, lại không biết vào cung để làm gì." Lâm Tự Hương mặt lạnh đáp: "Đám nữ nhân hậu cung càng ngày càng giống nhau, không nhìn ra điểm khác biệt nào cả."
Sau Đổng Doanh Nhi vào cung, bởi vì quan hệ của Kinh Triệu doãn, ngược lại không đến nổi bị lạnh nhạt, từng được lâm hạnh, may mắn thăng thành Bảo Lâm, tính tình mềm yếu nhu hòa, cũng học được cách sinh tồn ở chốn hậu cung ăn thịt người, nhưng cả người đã thay đổi hoàn toàn, tựa như không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì nữa.
Tưởng Nguyễn cười nói: "Trong cung hiển nhiên không dễ sống, nếu vẫn đơn thuần tự tại giống như trước kia, vậy không thể sống thọ được."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi đồng loạt thay đổi. Qua hồi lâu, Lâm Tự Hương mới nói: "Muội quả nhiên thông suốt. Nếu ban đầu muội có cơ hội vào cung tuyển tú. . . ." Vị trí Hoàng hậu hẳn cũng không thể không lấy được, câu sau Lâm Tự Hương không nói ra, tuy nhiên nàng tin chắc Tưởng Nguyễn biết mình muốn nói gì.
Ba người nói đôi lời, sắc trời dần tối, Lâm Tự Hương và Đổng Doanh Nhi đứng dậy cáo từ, đúng lúc đi ra tới cửa, Văn Phi Phi đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, lảo đảo một cái suýt thì ngã. Lâm Tự Hương đang định lên xe ngựa, sợ hết hồn, chưa kịp cử động đã thấy một bóng người màu xanh đột nhiên phi tới, đỡ Văn Phi Phi lên.
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam xanh, sau khi đỡ Văn Phi Phi dậy thì không vội buông ra, ngược lại nắm chặt cổ tay Văn Phi Phi không thả. Lâm Tự Hương thấy vậy thì đột nhiên nổi giận, nói: “Đăng đồ tử từ đâu tới, còn không mau buông người ra!”
Giọng Lâm Tự Hương cao vút, lập tức khiến người xung quanh chú ý nhìn sang đây. Nam tử thình lình bị tiếng quát của Lâm Tự Hương dọa sợ hết hồn, thấy ánh mắt của người xung quanh thì đỏ mặt, nói: "Cô nương cô hiểu lầm rồi, tại hạ chẳng qua là. . ."
"Ngươi buông tay ra!" Lâm Tự Hương thấy người kia vẫn không buông tay, lập tức bước tới đẩy tay hắn ra, mình thì đỡ Văn Phi Phi, Văn Phi Phi hơi choáng váng, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành nói: "A Hương, ta không sao."
Nam tử bị Lâm Tự Hương đẩy cái suýt ngã, vội tới mức mặt đỏ đến tận mang tai, người xung quanh thấy vậy thì chỉ chỉ chỏ chỏ, nam tử nói: “Cô nương, cô hiểu lầm thật rồi, tại hạ là Thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh, là đại phu, vừa nãy chỉ muốn bắt mạch xem thử vị phu nhân này bị làm sao thôi!”
Lâm Tự Hương quan sát cậu ta một hồi, nam tử này cũng khá thanh tú, thân mang áo vải nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông có một túi vải, nhìn thì trông giống đấy, giờ mặt đỏ bừng không biết đang tức giận hay thẹn thùng, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Thánh thủ Kim Lăng ấy à? Phàm người tự xưng "thánh thủ" về phương diện y thuật đều là lão đầu râu bạc, nghề đại phu này phải xem kinh nghiệm, tuổi tác càng lớn kinh nghiệm mới càng phong phú, nam tử này nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ cỡ chừng hai mươi, sao gọi là "thánh thủ" được, nói là học đồ trong y quán còn nghe được hơn. Đời này Lâm Tự Hương hận nhất loại người làm màu tự cho là đúng, mặt lạnh xuống nói: "Cái thân gầy gò của các hạ, bị một nữ tử như ta đẩy nhẹ cái đã suýt ngã, không biết có phải thân mang bệnh kín gì hay không. Thánh thủ Kim Lăng gì chứ, ngay cả bệnh kín của mình cũng không trị hết, ta thấy có chăng chỉ là phường lừa gạt thôi." Dứt lời lại không thèm nhìn người ta một cái, đỡ Văn Phi Phi lên xe ngựa, nghênh ngang mà đi.
Hạ Thanh ngu người tại chỗ, ăn một miệng bụi vì xe ngựa chạy nhanh, người xem náo nhiệt xung quanh dần dần tản đi, cậu ta còn ngây ngô sợ run bất động. Cậu ta sống tới từng này tuổi, đi tới đâu mà không nhận được sự cung kính đón nhận của người khác, mấy cô gái trẻ tuổi nghe thấy thanh danh và tên tuổi của cậu ta đều xem trọng có thừa. Hôm nay không hiểu sao lại gặp phải một nhỏ vô duyên, vô duyên vô cớ mắng cậu ta té tát một trận. May mà tính khí cậu ta tốt, rồi lại bực đến mức nghiến răng nghiến lợi, Cái con nhỏ đó. . . Cái con nhỏ đó dám nói cậu ta mắc bệnh kín? Con gái khuê các, sao có thể nói ra lời kinh hãi thế tục như thế chứ hả!
Hạ tiểu thần y vẫn đắm chìm đang đắm trong cảm sức tức giận và khiếp sợ, quên mất chuyện định nói cho Lâm Tự Hương, lắc đầu nhìn về cổng lớn Cẩm Anh vương phủ trước mặt, nhất thời nổi lên oán khí tột đỉnh. Nếu không phải Tiêu Thiều muốn cậu ta ở lại kinh thành, trở thành đại phu tư nhân của Tưởng Nguyễn, thì cậu ta đâu đến nổi này, bị chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy. Càng nghĩ càng tức nổ phổi, Hạ Thanh phất ống tay áo, xoay người bước đi.

Trong Hạ Hầu phủ, Hạ Tuấn phủi bụi bặm trên tay áo, nhấc chân bước ra ngoài. Vừa đi ra, đã nhìn thấy Hạ Kiều Kiều đang giành thứ gì đó từ tay nha hoàn, miệng lớn tiếng nói: "Một nha hoàn hạ đẳng như ngươi, dùng chiếc vòng tay tốt như thế làm gì? Còn không đưa cho ta!"
Nha hoàn kia cũng không cam lòng yếu thế, nói: “Tiểu thư, đây là lão phu nhân thưởng cho nô tỳ, nếu tiểu thư muốn thì đi tìm lão phu nhân xin đi, đồ của lão phu nhân, nô tỳ không dám tùy ý tặng cho người khác. Huống chi tiểu thư cành vàng lá ngọc, đồ tốt gì mà không có, cần gì phải tranh giành với nô tỳ chứ?"
Nha hoàn miệng mồm lanh lợi hiển nhiên chọc giận Hạ Kiều Kiều, giơ tay tát thẳng: “Còn mạnh miệng này! Rốt cuộc ai là chủ tử hả!”
Nha hoàn lắc mình trốn khỏi cái tát của Hạ Kiều Kiều, nói: “Tiểu thư vẫn chớ làm khó nô tỳ thì hơn, đợi một hồi bị ma ma bên người lão phu nhân nhìn thấy, liên lụy tiểu thư bị trách phạt sẽ không tốt."
Nghe vậy Hạ Kiều Kiều càng giận điên: "Còn dám uy hiếp ta!"
Cuộc cãi vã không dừng, nha hoàn liếc mắt thấy Hạ Tuấn đứng cách đó không xa, vội kêu lên: “Nô tỳ bái kiến Nhị thiếu gia!”
Nghe tên Hạ Tuấn, Hạ Kiều Kiều cả kinh, lập tức thu tay, thấy Hạ Tuấn đứng ở cách đó không xa, trong mắt nhanh chóng thoáng qua sự sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Nhị đệ."
Hạ Tuấn lạnh lùng nhìn Hạ Kiều Kiều, từ sau khi chuyện của Thân Nhu và Hạ Thiên Tài bại lộ, Hạ gia trở thành trò cười cho cả kinh thành, đáng tiếc nhà mẹ Thân Nhu cũng không phải người dễ chọc, mặc dù không chết người, nhưng địa vị của Thân Nhu ở Hạ gia đã rơi xuống ngàn trượng. Hạ Kiều Kiều trở thành bằng chứng sống cho việc thông dâm nhục nhã của tiểu thúc Hạ gia và tẩu tử thông gian, Hạ phu nhân từng kéo Hạ Kiều Kiều vào từ đường, muốn dùng một ly rượu độc xử lý gọn mọi việc, ai ngờ nửa đường Hạ Thiên Tài không biết làm sao hay tin, cứ thế cứu Hạ Kiều Kiều từ tay Hạ phu nhân.
Đáng tiếc mặc dù Hạ Kiều Kiều giữ được cái mạng, nhưng cuộc sống ở Hạ gia không còn được giống như xưa nữa. Đi tới đâu cũng là sự sỉ nhục đối với Hạ gia, cũng sẽ bị người nghị luận chuyện xấu Hạ gia, nên Hạ Thành nhốt nàng ta trong phòng, không cho phép bước ra khỏi phủ một bước. Thanh danh bản thân đã thành như vậy, tất nhiên không ai chịu cưới, không chỉ như vậy, Thân Nhu không bảo vệ nổi nàng ta, Hạ Thiên Dật ghét nàng ta, hai vợ chồng Hạ Thành lạnh lòng với nàng ta, cuộc sống của Hạ Kiều Kiều trong Hạ phủ trở nên gian nan, thậm chí không giống như một tiểu thư. Vì vậy, cũng mới luân lạc tới độ cướp trang sức với nha hoàn.
Qua sự kiện ấy Hạ Thiên Dật đã từ quan, ngày ngày ở ngoài say đến mành trời chiếu đất, không còn nội liễm điềm tĩnh như xưa, có lẽ chuyện bị đệ đệ ruột đội nón xanh đã đem đến đả kích quá lớn, đến nay vẫn chưa gượng dậy nổi, tựa như bùn nát vậy.
Du Nhã xử lý được Thân Nhu, nhưng cuộc sống sau đó không hề sung sướng như bà ta tưởng tượng. Bởi vì chuyện này Hạ Thiên Tài thái độ ra mặt với bà ta, hành sự càng lúc càng càn rỡ, dứt khoát không còn ngủ lại phòng bà ta nữa. Hai vợ chồng Hạ Thành hận bà ta vì làm lộ chuyện xấu trong nhà, không thèm để tâm đến mặt mũi Hạ gia, nên đối xử với bà ta hết sức lạnh lùng, tính tình Du Nhã vì thế mà càng lúc càng âm u.
So với những người này, sống thoải mái nhất ngược lại là Hạ Tuấn. Xưa Hạ Tuấn vì chuyện ở từ đường mà mất đi con đường làm quan, thoạt đầu vẫn chìm trong buồn bã chán nản, nay đã qua một thời gian, xem ra không còn để tâm đến nữa. Mỗi ngày mắt lạnh nhìn chuyện hoang đường ở Hạ phủ, tựa như một người ngoài cuộc vậy.
Vốn dĩ Hạ Kiều Kiều đã sợ người đệ đệ này, nay không bằng xưa, nên càng sợ Hạ Tuấn hơn. Đứng trước Hạ Tuấn luôn hạ thấp tư thái rụt đuôi làm người, Hạ Tuấn nhếch mép, thản nhiên bước qua, lúc đi qua Hạ Kiều Kiều, tay áo động đậy, ném một khối bạc vụn ra.
Động tác này vô cùng nhục nhã người khác, chỉ có ăn mày mới phải chịu cảnh như vậy, nhưng Hạ Kiều Kiều thấy vậy, chẳng những không tức giận, trái lại cười tươi như hoa, cúi xuống nhặt bạc vụn kia, nói: “Đa tạ Nhị đệ.”

Sau khi Hạ Tuấn ra khỏi phủ, đi tới một quán rượu nhỏ trên đường, tùy tiện bước vào, chưởng quỷ ở đây dường như quen biết, đón tiếp dẫn Hạ Tuấn vào một gian phòng nhỏ, bên trong có một người ngồi đợi sẵn. Người nọ cả người áo lam, đang ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống, chưởng quỹ lui ra, người nọ quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tuấn, khẽ mỉm cười: "Biểu đệ."
Người này chính là Tưởng Siêu. Hạ Tuấn cười cười, đi tới ngồi xuống đối diện Tưởng Siêu, rót một chung rượu đặt lên mép, ngửi ngửi, nói: "Rượu này đúng là rượu ngon, biểu ca biết hưởng thụ như vậy, khiến ta thấy mà thẹn."
"Chỉ là thứ phục vụ miệng lưỡi thôi, không đáng nói tới, ngày sau nếu có cơ hội, tất nhiên sẽ hưởng được vô tận rượu ngon, tốt hơn thứ này nhiều."
Hạ Tuấn nghe vậy, một hơi cạn sạch chung rượu trong tay: "Nghe biểu ca nói vậy, hẳn có chuyện tốt gì chăng?"
"Tất nhiên là có chuyện tốt, " Tưởng Siêu không nhanh không chậm nói: "Hơn nữa còn là chuyện tốt cực lớn.”
"Ồ?" Hạ Tuấn như hứng thú: "Sao thế? Biểu ca làm việc dưới trướng Bát điện hạ, lần này lại lên chức?"
"Vậy thì không phải, " Tưởng Siêu lạnh nhạt nói: "Nhưng chuyện này so với thăng quan càng làm người ta vui sướng hơn. Đó chính là, biểu đệ, ta ngươi hai người cùng chung một kẻ thù, nay có cơ hội, chắc chắn có thể diệt trừ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận