Đích Nữ Họa Phi
Chương 195 - Nữ chủ giết Vua (2)
Tuệ Giác lắc đầu không nói, có điều nét mặt càng thêm bi thương hơn.
Còn chưa kịp nói thêm gì, trên bầu trời xuất hiện tiếng cú vọ kêu, đài xem tinh tượng là một nơi trang nghiêm, bình thường đều được chỉnh lý kỹ càng, sao có thể có cú vọ. Mọi người đều đang hoài nghi, chợt thấy trên không trung xuất hiện một bóng đen xẹt qua, cái bóng ấy cực nhanh, bay vút qua đỉnh đầu mọi người, trên đài xem tinh tượng không có cung thủ, chẳng thể bắn hạ vật kia.
“A!” Thục phi hô lên, qua thân hình bóng đen kia ước chừng là một loài chim, trong móng vuốt hình như đang cắp một vật gì đó, lúc bay đến đỉnh đầu Trần quý phi thì buông ra, vật nọ rơi thẳng vào lòng Trần quý phi, đây chính là nguyên nhân khiến Thục phi kinh ngạc kêu lên!
Thần sắc trong mắt Hoàng hậu khẽ động, nói: “Mau chóng bảo hộ quý phi!”
Thị vệ nhanh chóng vọt lên lấy vật kia ra, vốn dĩ Trần quý phi cũng bị dọa sợ, có điều trước nay nàng đều giỏi kiềm chế, ấy nhưng nét mặt vẫn nhuốm kinh hoảng, chung quy cũng giữ được bình tĩnh, không làm ra chuyện gì thất thố.
Thị vệ ném thứ kia ra xong vô cùng hoảng sợ, lập tức ngây người tại chỗ, không biết làm sao cho phải. Những người xung quanh thấy được cảnh tượng vừa rồi cũng rất tò mò vậy kia là gì, liền ngó đầu qua xem thử.
Trần quý phi nhìn thấy nét mặt của thị vệ, lòng trầm xuống, đợi thấy rõ thứ kia thì tối tăm mặt mày, suýt chút đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chỉ thấy vật kia không ngừng cựa quậy trên mặt đất, thân thể dài nhỏ, rõ ràng là một con rắn, mà vảy rắn nhỏ chuyển màu vàng xám, dưới bụng hình như có bốn chỗ nhô ra, thật sự rất khác biệt với rắn thông thường.
“Kim long hiện thế…” Có người thì thào nói.
Trần quý phi vội vàng nhìn sắc mặt hoàng đế, lập tức thấy mặt mày lão tái nhợt, cố nén cảm xúc nhìn con rắn đang uốn éo trên mặt đất.
Giọng Tuệ Giác vang lên: “Tuế tinh phệ nguyệt, sẽ có đại tang, nữ chủ giết quân, giang sơn đổi chủ.”
*Tuế tinh phệ nguyệt: sao mộc nuốt mất mặt trăng.
Lời nói thốt ra như báo hiệu tận thế, tựa tiếng sấm vang dội bên tai mọi người, Tuệ Giác chắp tay, thành kính đứng đó như một đệ tử phật môn hạ phàm độ hóa chúng sinh theo lệnh Phật tổ. Cơ thể Trần quý phi mềm nhũn, không cầm cự nỗi nữa mà ngã nhào trên mặt đất, sắc mặt Đế Hậu đồng thời đại biến, Ý Đức thái hậu siết chặt hai nắm tay. Nhóm cung quyến tràn ngập không khí khẩn trương.
Chỉ riêng Tưởng Nguyễn, bên môi xuất hiện nụ cười cực kỳ nhạt.
Kim long rơi xuống người quý phi, nữ chủ giết Quân, nếu nói trước đó còn cầu ăn may, thì sau khi Tuệ Giác nói những lời này, thì mọi sự đã chắc như đinh đóng cột.
Tuyên Ly lập tức vội vã bước tới quỳ xuống kế bên Trần quý phi, nặng nề hướng về phía hoàng đế dập đầu mấy cái: “Phụ hoàng, mẫu phi không thể nào là yêu tinh được, phụ hoàng, nhất định do có sơ xuất ở đâu đó. Nhi thần nguyện dùng tính mạng bảo đảm, mẫu phi không phải yêu tinh họa quốc!”
Hoàng đế đứng dậy, từ từ đi tới trước Trần quý phi đang ngã dưới mặt đất. Trần quý phi không cầu xin dung thứ, không kêu oan, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hoàng đế, khóe môi hiện ra nụ cười hiền dịu.
Trong con ngươi Thiên Trúc lóe nét bất ngờ, nghĩ thầm Trần quý phi này đúng là khác với người thường, nếu đổi lại những phi tần khác, giờ khắc này e rằng đã nháo nhào hết lên. Mà Trần quý phi không chỉ tay đỗ lỗi cho bất kỳ ai, không cầu xin hoàng đế tha thứ, chỉ bình thản nở một nụ cười, đã có thể làm đế vương sinh lòng lưỡng lự.
Không sai, hoàng đế nhìn cô gái trước mặt, nét mặt hiện lên chút ngẩn ngơ. Chốn thâm cung, chỉ có mỗi Trần quý phi khiến lão cảm nhận được sự dịu dàng điềm nhiên của vùng sông nước Giang Nam. Nhưng một cô gái như vậy, bây giờ lại thành yêu tinh mà trời cao báo trước, định sẵn sẽ làm rung chuyển giang sơn Đại Cẩm!
Đại nghiệp Đế vương, trước giờ không cho phép nhân từ nương tay, chỉ do dự trong chớp mắt, trên mặt hoàng đế đã không còn chút lưỡng lự nào, thản nhiên nói: “Người tới, đưa quý phi vào lãnh cung.”
“Phụ hoàng-----” Tuyên Ly kinh hãi, muốn nói thêm gì đó, lại bị Trần quý phi nắm lấy tay, lắc đầu nói: “Hoàng nhi, nghe theo phụ hoàng của con thôi.”
Trong mắt hoàng đế lóe lên nét không đành, không nhịn được mà gọi khuê danh Trần quý phi: “Liên nhi…”
Trần quý phi lẳng lặng ngồi dưới mặt đất, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày thường: “Nếu có thể làm chuyện gì đó cho giang sơn Đại Cẩm, nô tỳ chết cũng không có gì luyến tiếc. Chỉ nguyện thiên hạ thương sinh mạnh khỏe, nô tỳ không có câu oán hận nào.”
Câu nói êm tai biết bao, hiên ngang lẫm liệt nhường nào, cung quyến có mặt đều thấy hơi rung động, đến cả Ý Đức thái hậu cũng khẽ thở dài. Tưởng Nguyễn nhương mi, Trần quý phi đúng là biết diễn trò, dù hiện tại chật vật đến vậy mà cũng không chút bối rối, hay vì chắc chắn rằng cuối cùng Tuyên Ly cũng sẽ cứu được bà ta?
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tưởng Nguyễn quay đầu, đối diện với ánh nhìn ân cần của Tiêu Thiều. Thấy nàng nhìn mình, Tiêu Thiều mấp máy môi, khẽ gật đầu thật nhẹ.
Tưởng Nguyễn cũng gật nhẹ đầu đáp lại, chuyện hôm nay, nàng không hề lộ diện, Chỉ ở sau lưng chỉ điểm vài câu, nhưng Tuệ Giác thật sự khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu không có chút bản lĩnh, làm sao có thể bò đến chiếc ghế quốc sư này. Mấy năm nay, là nàng xem thường Tuệ Giác rồi.
Hoàng đế bi thống vung tay lên, mấy tên thị vệ tiến tới đưa Trần quý phi đi. Chỉ biếm vào lãnh cung, chứ không phải lấy mạng, hoàng đến rốt cuộc vẫn nhớ tình xưa. Thế nhưng chốn lãnh cung, thường chẳng thể tách rời với bốn chữ xương trắng lạnh lẽo, nếu muốn bí mật xử lý, cũng vô cùng đơn giản. Hành động này của hoàng đế rốt cuộc có hàm ý gì, tương lai sẽ phát triển thành kết cục ra sao, suy cho cùng cũng chưa thể nói rõ được.
Thời điểm đi ngang qua người Tưởng Nguyễn, Trần quý phi dừng lại, cười nói: “Hôm nay quận chúa thật sự rất đẹp.”
“Nương nương quá khen.” Tưởng Nguyễn cười khẽ, trong con ngươi chứa đựng giễu cợt, lập tức khiến Trần quý phi đang có vẻ bình tĩnh bỗng chốc điên cuồng, suýt chút không giữ nỗi nụ cười ban đầu.
Đứng nhìn kẻ tự cho rằng mình thông minh sa lưới, làm sao có thể không cười thật đẹp.
“Chỉ mong quận chúa có thể luôn luôn xinh đẹp cho tới tận sau này.” Trần quý phi cắn răng.
“Chỉ mong nương nương có thể chứng kiến ngày đó.” Tưởng Nguyễn cũng không nhượng bộ.
Hành động của Trần quý phi lọt vào mắt Tuyên Ly, hắn kinh ngạc, nheo mắt quan sát Tưởng Nguyễn, rồi từ từ siết chặt hai nắm tay.
….
Cuối cùng cũng cử hành xong lễ cúng, biến cố xảy ra ở giữa không ai ngờ tới. Vương mỹ nhân chết oan chết uổng. Trần quý phi đột nhiên biến thành yêu tinh hiện thế bị biếm vào lãnh cung. Một nhà Trần quốc công quỳ ngoài cửa cung suốt cả đêm, vì thể lực không chống đỡ nỗi nên Trần quốc công ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh, nhưng Tuyên Ly vẫn kiên trì tiếp tục quỳ.
Chẳng qua dường như hoàng đế đã quyết tâm, trừ hoàng hậu cận kề, thì không để ý chuyện bên ngoài nữa. Đức phi và Tuyên Hoa rất vui, vốn dĩ hoàng hậu không đáng sợ, Thục phi lại chỉ có một cô con gái. Tuyên Ly mất đi chỗ dựa vững chắc là Trần quý phi, thế lực gần như bị yếu đi phân nửa. Mang danh con trai của yêu tinh còn muốn tranh Trữ vị, trừ phi hy vọng hão huyền. Nếu có một ngày lập thái tử, vị trí ấy tất nhiên trở thành vật trong tay Ngũ hoàng tử.
Không chỉ Tuyên Hoa nghĩ vậy, mà rất nhiều người đang do dự trải qua sự kiện này đều nhao nhao đứng về phía Ngũ hoàng tử. Dù vốn bên cạnh Tuyên Ly đã có vài người, sau chuyện ấy cũng quay đầu quy phục Tuyên Hoa.
Sự việc thay đổi trong nháy mắt, Trần quý phi được sủng ái nhất hậu cung rớt đài, cũng cho phi tần hậu cung rất nhiều cơ hội. Cộng thêm sắp đến ngày chọn tú nữ, lũ triều thần bắt đầu sốt sắng suy xét con gái của mình.
Mà những người phụ trách nhiệm vụ ở đài Tự Linh, vì không hoàn thành trách nhiệm mà bị tước chức quan toàn bộ, bị phạt một số bạc lớn. Lý do đơn giản vì thân là người của Khâm thiên giám, lại giám sát bất lực, lúc ấy nếu không có Quốc sư Tuệ Giác, ắt sẽ tạo thành đại loạn.
Đồng thời sau khi trải qua sự kiện đó, Tuệ Giác tự nhận bản thân đã tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên muốn vào phật đường bế quan, hoàng đế càng thêm cung kính vị tăng nhân này, chiếc ghế Quốc sư càng thêm vững chắc hơn.
Thời điểm Lộ Châu báo lại những chuyện này với Tưởng Nguyễn, cũng nói: “Chung quy cũng do lũ người của Khâm thiên giám gieo gió gặt bão thôi, thật sự quá hả dạ.”
Khâm thiên giám và Trần quý phi cấu kết với nhau làm việc xấu, lúc đầu họ muốn hất nước bẩn lên người Tưởng Nguyễn, không ngờ giữa đường xuất hiện một Tuệ Giác, hương Bích Lạc trên xiêm y đã bị Thiên Trúc giặt sạch, còn về hương liệu trên người Vương mỹ nhân à, chính do Cẩm Nhị và Cẩm Tam mang đến tặng cho. Bản lĩnh của Cẩm Nhị và Cẩm Tam giỏi hơn nhiều so với đám thị vệ ở chỗ các tần phi, ví dụ như chuyện lần này, làm càng dễ dàng hơn hẳn.
Trần quốc công quỳ trước cung Cảnh Dương một đêm, biểu hiện bên ngoài thì cung kính, cầu xin vì Trần quý phi, trên thực tế, trong mắt Đế vương lại chính là công khai khiêu khích. Trần gia đã chọc giận hoàng chế, có lẽ hiện tại Trần quốc công vẫn chưa phát giác được, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, lão sẽ vì chuyện đã làm hôm nay mà hối hận.
Trần quý phi muốn mạng của nàng, nhưng nàng lại không muốn Trần quý phi chết sớm như vậy. Giống như Hạ Nghiên vậy, Trần quý phi sống, nghĩa rằng vết nhơ của Tuyên Ly vĩnh viễn tồn tại. Tuyên Ly này là một người có hiếu, chẳng biết về sau có giống hai huynh muội Tưởng gia hay không, sẽ tự ra tay giết mẹ ruột của mình.
Có điều đời trước từng hành vi của Tuyên Ly điều thể hiện sự quyến luyến đối với Trần quý phi, đời này nếu hắn vẫn là đứa con có hiếu, tất sẽ không làm ra chuyện giết mẹ dọn đường. Như vậy chuyện Tuyên Ly có thể làm, cũng chỉ có đại kế đoạt Trữ vị thôi.
Không có Trần quý phi làm chỗ dựa, chẳng biết hắn có thể thuận lợi như trước không. Thế nhưng tình thế hiện tại thay đổi quá nhiều, Tuyên Ly rất dễ phạm phải sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận