Đích Nữ Họa Phi

Chương 274 - Bạch hoa thất thế (1)




Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: D
Tưởng Tố Tố vừa thấy, lòng lạnh ngắt, lùi về sau hai bước, nói: "Ngươi là ai?"
Người nọ cười khà khà: "Tiểu nương tử từ đâu tới, đêm hôm khuya khoắt đến nơi hoang dã gặp tình lang. Có điều tiểu tình lang của nàng đêm nay không đến như hẹn ước, khiến nàng đau lòng rồi, không bằng lão gia ta tới an ủi nàng nhé?"
Tưởng Tố Tố sợ hết hồn, biết chắc kẻ này không phải người gửi thư. Kẻ kia toàn thân áo vải, tướng mạo hung thần ác sát, không nén nỗi sợ đến hai chân phát run. Nhưng vẫn cố trấn định nói: "Ngươi muốn thế nào? Ngươi có biết ta là ai không hả? Cha ta là đại quan kinh thành, nhân lúc thị vệ của ta chưa tới, ngươi mau cút xa chút cho ta."
Gã mặt sẹo phun một bãi nước miếng, không hề nhúc nhích, chỉ cười khinh nói: "Thứ mặt sẹo ta nhìn trúng chưa bao giờ không lấy được, đại quan kinh thành? Đại quan kinh thành có thể nuôi ra một tiểu thư không biết liêm sỉ như ngươi à? Ngươi khinh ta không có kiến thức đấy à. Tiểu nương tử, hôm nay cho dù ngươi nói bản thân là công chúa, gia cũng sẽ chơi chết ngươi thôi!"
Tưởng Tố Tố thấy kẻ này dầu muối không ăn, công tử trong thư lại chậm chạp không tới, lòng hoảng hốt, quay đầu định chạy đi, vừa cao giọng kêu cứu: "Có ai không, cứu mạng với!"
Nhưng giữa chốn núi rừng hoang vu, vừa rồi vì tránh đám thị vệ nên ả đã chạy một khoảng xa, cách xa như vậy, âm thanh vọng ra tới đầu rừng cây đã biến mất. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh kéo ngược ả về phía sau, Tưởng Tố Tố thình lình bị người từ phía sau kéo một cái, té nhào trên mặt đất. Người này không phải Tưởng Quyền, xuống tay tất nhiên sẽ không thương hương tiếc ngọc, tát mạnh một cái, Tưởng Tố Tố suýt chút bị đánh ngất, môi tứa máu.
Gã mặt sẹo ngó ả từ đầu đến chân, đột nhiên cười nói: "Tính cách mạnh mẽ gớm, mặt mũi cũng đẹp, hay lắm, hôm nay lão tử lời to rồi! Đem ngươi về núi, tối nay động phòng hoa chúc!" Dứt lời, không để ý Tưởng Tố Tố đang yếu ớt giãy giụa, vác ả lên vai rồi đi vào sâu trong rừng cây.
Sau khi gã kia vác Tưởng Tố Tố đi khỏi, một bóng người hiện ra, dưới ánh trăng có thể thấy rõ, chính là Dạ Phong. Y huýt sáo một tiếng, việc Tưởng Nguyễn giao phó đã hoàn thành. Lá thư Tưởng Nguyễn phân phó y đã giao đến tay Tưởng Tố Tố, về phần khu vực này là đường trở về ban đêm thổ phỉ phải đi qua, thân là Cẩm y vệ tất nhiên Dạ Phong biết, nhưng không rõ vì sao một cô gái chốn khuê phòng như Tưởng Nguyễn lại biết được. Tuy nhiên vẫn rất bội phục khả năng liệu sự như thần của Tưởng Nguyễn. Hẳn vì nàng và Tưởng Tố Tố đều là nữ tử Tưởng phủ, hiểu rõ bản tính của Tưởng Tố Tố, biết rằng với cái tính ấy của ả, một khi thấy thư ắt sẽ chạy ra ngoài, chắc chắn không muốn đi làm ni cô.
Dạ Phong cảm thán, cách này của Tưởng Nguyễn thật sự quá nham hiểm. Nàng cho Tưởng Tố Tố một hy vọng, sau đó khiến Tưởng Tố Tố trừng mắt nhìn hy vọng tan biến, cảm giác ấy hẳn có thể tưởng tượng được. Tưởng Nguyễn không sai người bắt Tưởng Tố Tố đi, chỉ âm thầm dẫn đường, góp thành một loạt trùng hợp. Cho dù cuối cùng Tưởng Quyền có tra ra, cũng chỉ tra được do bản thân Tưởng Tố Tố tự trốn khỏi xe ngựa. Kết cục của Tưởng Tố Tố là do ả tự chuốc lấy, ngày sau Tưởng Tố Tố nhớ tới chuyện này, chắc sẽ hận tím hết ruột gan.
Thổ phỉ trên núi là dạng người gì, bản tính thô lỗ tàn nhẫn, càng không biết thương hương tiếc ngọc, Tưởng Tố Tố vào núi, sẽ gặp phải một bầy hổ sói. Đám thổ phỉ trên núi trước nay rất rộng rãi trong chuyện giường chiếu, Tưởng Tố Tố tính cách cao ngạo, tất nhiên sẽ không cam tâm phục vụ đám nam nhân kia, kết quả của việc chọc giận chúng, Dạ Phong chỉ nghĩ qua thôi đã thầm than một tiếng cho Tưởng Tố Tố.
Cách để hành hạ người khác trên đời này có rất nhiều, độc nhất là hủy hoại tinh thần kẻ đó. Tưởng Tố Tố một lòng muốn leo lên cao môn sống trên người khác, nay vào ổ thổ phỉ không còn khả năng ra ngoài, ngày ngày trãi qua cuộc sống đê tiện bẩn thỉu, so với đánh giết càng khiến ả đau khổ hơn gấp vạn lần.
Dạ Phong đứng trong gió lạnh căm căm, rùng mình một cái, thầm nghĩ Thiếu phu nhân tương lai này quả nhiên lợi hại, công phu giết người không thấy máu quá cao thâm. Ngày sau nhất định phải phục vụ tốt, tránh đừng trêu chọc nàng. Cho dù Thiếu chủ không giúp Thiếu phu nhân, chỉ cần một mình Thiếu phu nhân thôi cũng có thể chơi chết đám người trong Cẩm Anh vương phủ.
Đứng một hồi, Dạ Phong sực nhớ chuyện gì, vội phi thân rời đi. Ở sơn động cách đó mấy dặm, một cô gái trẻ ngồi bên trong trợn mắt nhìn y. Thấy Dạ Phong trở lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi đầu tiên thốt ra là: “Chuyện làm xong chưa?”
Dạ Phong kinh ngạc liếc nhìn Liên Kiều, vốn tưởng rằng câu đầu tiên Liên Kiều nói ra sẽ mắng mình, không ngờ rằng lại quan tâm tới nhiệm vụ. Dạ Phong búng tay: "Tất nhiên ổn thỏa hết rồi." Ban đêm giữa núi rừng gió lớn, Liên Kiều chỉ mặc một bộ xiêm y đơn bạc màu xanh biếc, bất giác hắc xì một cái. Dạ Phong thấy vậy, chợt cảm thấy hơi áy náy. Tóm lại vẫn do y kích động, trực tiếp bắt Liên Kiều ra ngoài, Liên Kiều mãi không về báo cáo sợ sẽ làm lỡ việc của Tưởng Nguyễn, bất đắc dĩ chỉ có thể giao đồ cho y, vì muốn chứng thực năng lực của bản thân có thể làm tốt việc nhỏ này, Dạ Phong cứ thế mặc kệ kháng nghị của Liên Kiều xách cô tới đây.
Liên Kiều đang xoa chóp mũi, tự nhiên thấy ấm hơn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dạ Phong cởi áo khoác khoác lên người mình, nói: "Khụ khụ, hôm nay do ta không đúng, liên lụy cô rồi."
Liên Kiều quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng mắng một câu xui xẻo, mặt lại lặng lẽ đỏ ửng. Dạ Phong thấy vậy, cũng có chút lúng túng, bầu không khí trong sơn động chợt trở nên kỳ quái. Dạ Phong ho nhẹ nói: "Đi thôi, về phủ."
Đợi hai người trở lại Cẩm Anh vương phủ, Liên Kiều vừa đi vào sân, đã nhìn thấy Lộ Châu vội vàng tới đón, kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ đã đi đâu? Sao bây giờ mới về?"
Bạch Chỉ thấy Dạ Phong đứng ở ngoài, suy tư nhìn Liên Kiều, khẽ nói: “Về phòng trước rồi hẵng nói.”
Bước vào trong, Liên Kiều kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Tưởng Nguyễn nghe, cuối cùng nói: “Cô nương, sự việc hôm nay đều do nô tỳ tự chủ trương, xin cô nương trách phạt.”
"Không trách ngươi." Tưởng Nguyễn nói: "Chuyện này Dạ Phong làm cũng thế thôi, tóm lại đều là người của Tiêu Thiều."
Liên Kiều chần chờ, lại nói: "Dạ thị vệ cũng chỉ vội muốn giúp nô tỳ thôi ạ, xin cô nương đừng trách y, chuyện hôm nay dầu gì cũng được xử lý ổn. . ."
"Ta tất nhiên sẽ không trách y." Tưởng Nguyễn buồn cười: "Nếu làm xong rồi thì cũng hết việc rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Lộ Châu cười hì hì nhìn Liên Kiều nói: "Liên Kiều tỷ quan tâm Dạ thị vệ quá ta ơi, câu nào cũng rũ bỏ trách nhiệm dùm y hết thế? Có phải đang đau lòng cho người ta không ạ?"
"Ngươi đồ móng heo này dám nói bậy bạ trước mặt cô nương, xem ta có xé rách miệng ngươi không." Liên Kiều không phải người dịu dàng, lập tức cay cú đáp trả: "Cũng không biết là ai ngày nào cũng chuyện trò thân thiết với Cẩm Nhị, mấy hôm nay thấy muội cứ thêu khăn tay, cái khăn tay đó chắc may cho Cẩm Nhị đúng không?"
"Tỷ. . . ." Lộ Châu vừa xấu hổ vừa vội, làm bộ muốn đánh Liên Kiều, hai người ở trong phòng vừa cãi vừa đùa, có lẽ vì hôm nay mọi việc thuận lợi, trên môi Tưởng Nguyễn cũng nở nụ cười tươi.

Đêm đen như mực, sâu trong rừng sâu núi thẳm, có một thôn trang, bên trong tiếng người rộn rã, đi đôi với âm thanh huyên náo là tiếng mắng chửi thô tục. Một đám đại hán ở trần ngồi xổm trước cửa, trên đất là mấy bình rượu rỗng. Mùi rượu lượn lờ trong không khí, một người nói: "Nghe nói hôm nay mặt sẹo đem một cô nương về đây à? Mặt mũi cô kia trông cũng đẹp lắm?"
Nhóm người này đều đã độ trung niên, trên người ít nhiều có vết sẹo đao kiếm, hình dáng hung thần ác sát, người đầy mồ hôi và mùi rượu, bất giác khiến người khác thấy ghét.
“Còn không phải ư, không biết gã gặp vận may cứt chó gì. Nhìn cô đó có vẻ còn là hoàng hoa đại khuê nữ đây.” Người còn lại nói: “Bỗng dưng tiện nghi cho gã!”
"Hoàng hoa đại khuê nữ gì chứ, " một người vóc dáng mập mạp lau mồ hôi trên trán: "Nghe nói lúc hẹn gặp tình lang bị mặt sẹo bắt gặp. Một cô gái tự định chung thân với người khác thì có thể đàng hoàng đến đâu?" Gã nở nụ cười bỉ ổi: "Cứ để gã nếm ngon ngọt trước, đợi chơi chán rồi, chúng ta cũng có thể chia một chén canh!"
Những người khác nghe vậy, tất cả đều nở nụ cười ngầm hiểu.
Đây là một ổ thổ phỉ nằm sâu trong núi, ở thôn trang này đều là những đại hán, không có người già và trẻ em. Dĩ nhiên, còn một vài nữ nhân bị bắt từ ngoài tới, ở đây họ không có địa vị gì, như một món vật phẩm bị người tùy ý chuyển giao, thậm chí một lần còn phải hầu hạ rất nhiều nam nhân. Vì vậy, nữ nhân ở đây tuổi thọ không quá dài —— ai cũng không chịu nổi sự hành hạ thê thảm vô nhân đạo ấy, đám thổ phỉ cách một thời gian lại phải tìm người mới đến, có kỳ quái không chứ. Có điều, bắt được một cô nương dung mạo thượng thừa như hôm nay lại rất hiếm khi, ai cũng rất hâm mộ mặt sẹo, lúc tụ tập sẽ nói đôi câu ghen tỵ không đau không ngứa.
Trong một căn phòng, âm thanh làm người khác đỏ mặt biến mất, ‘xẹt’ một tiếng, có người dùng hộp quẹt thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng, tiêm đèn sáng lên. Trên chiếc giường bẩn đến không chịu nổi được trải một cái thảm mỏng, hiện tại đều là vết tích loang lổ, một nữ nhân nằm ngửa trên đó.
Nữ nhân hai mắt vô thần, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đều là vết đỏ và dấu bàn tay, hiển nhiên đã từng bị ngược đãi. Khắp người không có chỗ nào lành lặn, dấu vết tím bầm khiến người khác nhìn mà sợ. Nữ nhân bị bày thành dáng vẻ khó coi, không hề nhúc nhích, vì đã bị người khác chơi đến nỗi không còn sức lực.
Mặt sẹo ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nhìn Tưởng Tố Tố, mắt rơi xuống chiếc cổ trắng tinh, không nén nổi rung động, lại xít tới nút một hóp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận