Đích Nữ Họa Phi

Chương 297 - Ăn miếng trả miếng (1)




Tưởng Tín Chi đoán rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ Cẩn nhi lại là bạn của Tưởng Nguyễn, hắn sững sờ, nói: "Cái gì?"
"Ngươi không nhớ ta sao?" Cẩn nhi thấy Tưởng Tín Chi không mù mịt, hơi nóng nảy, nhìn bốn bề vắng lặng, mới xít tới gần nói: "Ngày đó ở cung yến, ngươi từng cứu ta một mạng, ta, ta muốn đến báo ân, ngươi không nhớ sao?"
Tưởng Tín Chi nhíu mày, lúc đầu hắn cảm thấy cô nương này hơi quen mặt, không biết vì cớ gì, nay nghe nàng nhắc tới, chợt nhớ ra. Ngày đó ở cung yến của Ý Đức Thái hậu, thích khách hành thích, hình như hắn có tiện tay cứu hai cô nương. Hiện tại nghĩ đến, thật sự giống với cô gái trước mặt. Chẳng qua. . . . Hắn cả kinh: "Ngươi là quan gia tiểu thư, tại sao lại đến đây?"
Lúc đầu hắn chưa từng lưu ý, tất nhiên không biết thân phận của thiếu nữ này, có thể tham gia cung yến, chắc chắn cũng là quan gia tiểu thư, sao một cô gái da mềm thịt mịn lại có thể vào được trại địch, khoảng cách từ kinh thành tới biên ải xa vạn dặm, cha mẹ nàng sẽ nghĩ thế nào?
"Nhà ta xưa nay có dạy, ân cứu mạng nhất định phải dũng tuyền tương báo." Cẩn nhi nghiêm mặt nói: "Ngươi cứu ta một mạng, bất luận thế nào ta cũng phải báo đáp ngươi. Ngươi bị nhốt ở trại địch, nếu xảy ra bất trắc gì, thế chẳng phải ngay cả cơ hội báo ân ta cũng không có ư. Thế sẽ làm trái lời dạy của nhà ta, cho nên ta tự ý trà trộn vào nữ quyến của viện quân, vì để không làm trái tổ huấn. Nếu cha mẹ ta biết, nhất định sẽ ủng hộ ta."
Cưỡng từ đoạt lý, một cô tiểu thư nhà quan lại bỏ đi xa, thân ở quan gia càng thêm chú trọng thanh danh, hẳn có lẽ cha mẹ nàng đã rất tức giận, mệt nàng còn đứng đây ra vẻ thông minh. Tưởng Tín Chi đau đầu nói: “Ngươi không nên tới đây, quá nguy hiểm.”
“Nếu ta dám tới, thì không sợ nguy hiểm.” Tốc độ Cẩn nhi nói chuyện rất nhanh, rất hợp với cá tính dứt khoát: “Nếu giờ ngươi đuổi ta đi, đó mới sẽ gặp nguy hiểm.”
"Vậy ngươi vào trại địch bằng cách nào?" Theo lời Cẩn nhi nói, nàng là bạn của Tưởng Nguyễn, Tưởng Tín Chi không thể mặt lạnh tiếp, chẳng qua trong lòng vẫn hoài nghi không rõ.
Cẩn nhi nghe vậy thì cười một tiếng: "Tưởng phó tướng, Tiêu vương gia dẫn theo Cẩm y vệ tới, sao có thể khoanh tay đứng nhìn ngươi bị nhốt. Dầu gì ngươi cũng là đại cữu của Tiêu vương gia, nếu Tiêu vương gia dám mặc kệ ngươi, lúc hồi kinh sao Nguyễn muội muội có thể cho hắn sắc mặt tốt chứ? Tiêu vương gia đã phái người tới cứu ngươi, có điều. . . ." Cẩn nhi le lưỡi: "Người dưới tay hắn võ công quá cao, đám Nam Cương lòng dạ quỷ quyệt, sợ khiến chúng hoài nghi, cô gái bình thường không muốn đi, gan lớn nhưng lại không thông minh, thông minh lại sợ chết. Chỉ có ta lớn gan lại thông minh, chủ động xin đi, nên Tiêu vương gia phái ta tới. Ta chỉ tới giúp đỡ thôi, tất cả phải dựa vào thủ hạ của Tiêu vương gia hỗ trợ."
Nàng nói một hơi, còn thuận thế tự khen mấy câu, càng tỏ rõ tính tình thẳng thắn hoạt bát, khác với các khuê tú khác trong kinh thành, thậm chí còn lấy Tiêu Thiều và hắn ra trêu ghẹo. Tưởng Tín Chi hơi ngạc nhiên, thiếu nữ này làm việc hào phóng, không biết vị đại nhân nào mà có thể nuôi ra một cô con gái như vậy. Liền hỏi: "Ngươi là tiểu thư nhà nào? Lệnh tôn tục danh là gì?"
Cẩn nhi ngẩn người, cười lên: "Cha ta chỉ là một võ quan nhỏ, không cần nhắc tới làm gì, nói ra Tưởng phó tướng cũng không biết, về phần ta ấy à? Ngươi kêu ta Cẩn nhi là được, bây giờ ta nha hoàn của ngươi, không phải tiểu thư gì cả."
Tưởng Tín Chi im lặng, lát sau thấp giọng nói: “Lúc xưa ta cứu ngươi, không phải vì muốn ngươi báo đáp, một cô gái như ngươi, làm ra việc thế này, quá mạo hiểm. Ngày sau ngươi nên cẩn thận hơn, người Nam Cương quá xảo quyệt, ta sẽ dùng cách của mình bảo vệ ngươi, chính ngươi cũng phải cẩn thận, lúc cần thiết, không cần quan tâm tới ta.”
Đây là lời dặn dò, Tưởng Tín Chi nói những lời này, cho thấy hắn tin lời Cẩn nhi, ngày sau cũng sẽ bảo vệ nàng. Gương mặt nam tử trẻ tuổi cương nghị, ngũ quan vốn nho nhã, nhưng lại mang trên người nhuệ khí của người tập võ mới có, lời nói hành động quang minh lỗi lạc, dáng vẻ nghiêm túc tỏa ra mị lực. Mặt Cẩn nhi hơi đỏ, lui về sau một bước: "Vâng."
Hai người nói xong, bên ngoài chẳng biết đã yên ắng từ bao giờ, đêm khuya thanh tĩnh, đám lính Nam Cương uống nhiều rượu mạnh giờ đã say bí tỉ, khắp doanh trại trở nên yên ắng.
Tưởng Tín Chi nhíu mày, thân là người tập võ, có cảm quan nhạy bén, trước mắt nhìn như vô sự, nhưng trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ. Đây là trại binh, nhưng quá an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng hắn không ra ngoài nhìn —— hai tên lính canh giữ bên ngoài chưa từng rời khỏi chỗ.
Cẩn nhi chú ý tới vẻ mặt hắn, dường như cũng cảm thấy bất an. Nàng tiến tới bên tai Tưởng Tín Chi thấp giọng nói: "Sao lại yên tĩnh thế này, giống như. . ." Giọng nàng quá nhỏ, Tưởng Tín Chi không nghe rõ, xoay đầu lại muốn nghe rõ xem nàng đang nói gì, ai ngờ vừa quay đầu, môi Cẩn nhi lướt qua gò má hắn, người Tưởng Tín Chi cứng đờ, mặt Cẩn nhi thoáng cái đỏ bừng.
Tưởng Tín Chi lớn đến từng này, chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ cô gái nào. Có lẽ vì tận mắt nhìn thấy nhóm thê thiếp trong Tưởng phủ đấu đá hãm hại lẫn nhau, nên ngoại trừ muội muội, đối với nữ tử Tưởng Tín Chi luôn xa lánh. Hắn thân là phó tướng, tương lai tươi sáng, lại có danh chiến thần, bất luận là người muốn dùng con gái trong nhà để kết thân, hay nữ tử tỏ bày lòng ái mộ đều không hề ít. Hắn trẻ tuổi anh tuấn, cao lớn bất phàm, là một chính nhân quân tử, tất nhiên thu hút ánh mắt người khác. Nay đường đột như vậy, nhất thời Tưởng Tín Chi ảo não, lại không biết phải bồi tội với Cẩn nhi thế nào.
Sau phút giây hốt hoảng ngắn ngủi, Cẩn nhi bình tĩnh lại, dưới ánh đuốc mờ không đủ để thấy rõ biểu cảm của nàng, Cẩn nhi như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ta cảm thấy có hơi kỳ quái, liệu có phải Tiêu vương gia phái người tới cứu chúng ta hay không?"
Tưởng Tín Chi sửng sốt, Cẩn nhi lại nói: “Bây giờ võ công của ngươi khôi phục được mấy phần rồi?”
“Bảy phần.” Tưởng Tín Chi suy nghĩ một lát mới trả lời.
“Ngươi có thể hạ gục người bên ngoài không?” Cẩn nhi hỏi.
“Có thể.”
“Vậy thì tốt,” Cẩn nhi khẩn trương nói: “Ngươi phải chuẩn bị tốt, ta, ta hình như nghe thấy được tiếng tín hiệu rồi.”
“Tiếng tín hiệu?” Tưởng Tín Chi ngờ vực.
“Trước khi tới đây ta từng hỏi qua, lấy tiếng sói tru làm tín hiệu, ngươi nghe đi---”
Ban đêm tĩnh mịch, quả thật có mấy tiếng sói tru, sói đói trên thảo nguyên không phải số ít, nhưng luôn không dám tới gần nơi trú đóng của đám binh lính có đuốc và đao kiếm. Hiện tại xa xa truyền tới tiếng sói tru, tựa như không có gì lạ lẫm, tuy nhiên Cẩn nhi chắc chắn như vậy, chắc chắn phải có gì đó đặc biệt.
Trong lều hai người ngừng thở, bên ngoài đêm tối âm trầm, dường như có tiếng động, đám binh lính say rượu trở mình rồi ngủ say, tiếng động nhỏ vừa rồi bị bỏ qua.
Cho đến khi âm thanh kia biến thành tiếng vang đùng đùng, kèm theo tiếng vang như có thứ gì đó đổ sụp, tiếng gỗ rơi ngã, đánh thức một binh lính đang say ngủ. Gã dụi mắt, đứng dậy hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi lều, định nhìn xem ở đâu lại dám phát ra động tĩnh lớn như vậy, vừa ra khỏi lều, một làn sóng nhiệt lập tức đập vào mặt.
Men rượu bay hết, gã trợn to hai mắt, nhìn ngọn lửa xa xa đang lan ra như vũ bão, gần như soi sáng cả vùng trời, đêm tối như ban ngày, ánh lửa cao ngút chiếu vào con ngươi gã. Thế lửa càng lúc càng lớn, suýt nuốt chửng suy nghĩ của gã. Đến tận khi lửa lan đến một căn lều gần đó, gã mới sựt tỉnh, khó khăn phát ra một tiếng hét thảm từ cổ họng, sau đó gào lên: “Mau dậy đi! Dậy mau! Kho lương cháy rồi!”
Tựa như một tiếng sét vang trời, đánh thức tất cả người trong lều, binh lính rối rít lao ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người. Không thể để tâm đến những thứ khác, nói: “Mau dập lửa--- mau dập lửa-----”
Trên đồng cỏ hoang vu đầy cát, nguồn nước vốn quý giá, nước dùng để ăn uống ngày thường đã đủ khan hiếm, lửa cháy lớn như vậy căn bản không thể làm gì, nhưng nơi bốc cháy là kho lương! Ấy là tất cả quân lương của binh lính Nam Cương, lửa càng cháy càng vượng, lòng đám binh lính đau xót, sau đó cảm thấy sợ hãi sâu sắc. Binh mã không nhúc nhích lương thảo đi trước, ban đầu bọn chúng còn cười nhạo quân lương Đại Cẩm ở kinh thành bị người dùng đuốc đốt sạch, nay đã đến phiên chúng. Binh lính Đại Cẩm không có quân lương, nhờ số còn dư lúc trước còn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian, còn chúng thì lương thực bị đốt sạch không còn một chút xíu nào, không thể chống đỡ dù chỉ là một ngày. Huống chi, bọn chúng còn đang gặp phải tình huống không đủ nguồn nước, phải trơ mắt nhìn tất cả lương thảo biến thành một đống tro bụi lụi tàn, quá đỗi tàn nhẫn!
"Hoảng cái gì, dùng cát dập lửa!" Từ chỗ tối đột nhiên truyền tới một tiếng quát khẽ, mọi người nhìn lại, thấy người áo xám không biết lúc nào đã tới, giọng trầm trầm, hiển nhiên vô cùng tức giận: "Cẩn thận quấy rầy thánh nữ!"
"Quân sư! Lương thảo đều bị đốt hết rồi!" Một tên lính không nhịn được hoảng loạn nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Câm miệng," Nguyên Xuyên nói: "Toàn bộ binh lính tới gò cát phía trước múc cát, ai dám lên tiếng quấy rối, xử theo quân pháp!"
Các binh lính lập tức câm như hến, Nguyên Xuyên là thủ lĩnh của bọn họ, có Nguyên Xuyên ở đây, mọi việc như không cần lo lắng nữa. Nguyên Xuyên vừa ra lệnh, đám người rối rít chạy về phía gò cát gần đó.
Nguyên Xuyên đứng chắp tay, áo choàng rộng lớn che kín nửa mặt gã, không thấy rõ biểu cảm, nhưng đôi môi xinh đẹp không biết đã mím lại từ lúc nào, hiển nhiên lúc này tâm trạng đang không vui. Mặc dù nói rất chắc chắn, nhưng. . . Nhìn thế lửa kia, cũng đã biết hiện giờ lương thảo không cứu nổi nữa, thật sự hữu tâm vô lực.
Ngón tay dưới trường bào siết chặt lại, Nguyên Xuyên bình tĩnh đứng yên, như quên mất thứ gì đó. Ngọn lửa này tất nhiên do binh lính Đại Cẩm phóng ra, không thể nói là không âm hiểm, lúc đầu chúng xem thường Cẩm Y vệ, mấy ngày qua không có động tĩnh vì đang đợi thời cơ này sao? Cố tình chọn thời điểm binh lính Nam Cương buông lỏng cảnh giác, quả là dụng tâm lương khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận