Đích Nữ Họa Phi

Chương 223 - Tiêu Thiều bị thương (2)




Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống mặt thanh niên đang nằm trên giường, cho dù bị thương, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường lệ, tựa như đây không phải chuyện lớn lao gì. Bởi đang nhắm mắt, lông mi thật dài rủ xuống, tạo thành bóng mờ dưới ánh đèn. Sắc mặt tái nhợt, sắc môi càng nhạt hơn, cả người tựa như làm thành từ bạch ngọc, mang theo mùi vị lạnh bạc trong trẻo lạnh lùng. Chỉ có môi mỏng mím thật chặt, cuối cùng mới thấy được người này đang chịu đựng cảm giác chẳng thoải mái gì cho cam.
Tưởng Nguyễn nhận lấy khăn sạch Bạch Chỉ đưa cho, ngâm vào nước nóng, đưa tay cầm lấy cây kéo đã dược ngâm trong rượu nóng, một tay nắm lấy cổ áo Tiêu Thiều, một tay cầm kéo, dọc theo cổ áo cắt xuống nơi đang chảy máu.
Mặc dù nàng cắt rất ổn, nhưng vẫn nín thở, chuyên tâm tập trung vào từng cử động. Thiên Trúc thấy vậy, nét mặt chợt động.
Khó khăn cắt xong, Tưởng Nguyễn kéo áo Tiêu Thiều ra, để lộ khuôn ngực.
Bạch Chỉ và Liên Kiều thấy vậy, mặt đỏ bừng, mặc dù biết cô nương nhà mình sẽ không thẹn thùng vì những chuyện này, từ trước đến giờ không hề để tâm đến những chuyện nhạy cảm kiêng kỵ của nử tử, nhưng cứ vậy mà mở toang ngực áo của một nam tử xa lạ, vẫn khiến hai người bọn họ kinh ngạc không thôi. Dầu gì Tưởng Nguyễn cũng là một cô nương chưa xuất giá, cứ vậy nhìn thẳng vào thân thể của một nam nhân, Bạch Chỉ và Liên Kiều không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, có thấy được chút xíu ngượng ngùng nào đâu?
Có điều cô gái tay đang cầm kéo ngồi bên mép giường lại chẳng hề ung dung như hai nha hoàn nghĩ, bình thường nhìn Tiêu Thiều gầy nhom, nhưng sau khi cởi áo, cái cơ thể gầy gò này vậy mà có cơ bắp rõ ràng, toàn thân cất chứa sức mạnh và dã tính. Làn da vốn trắng như ngọc, sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ, lại thấy các vết sẹo lớn bé trải đầy, có cái màu sắc cũ kỹ, có cái màu sắc mới tinh.
Quả nhiên là làm sát thủ, Tưởng Nguyễn nghĩ trong đầu. Chợt nghe Liên Kiều ‘khụ một tiếng’ không ngừng ho khan, Tưởng Nguyễn ngước mắt, đối diện trực tiếp với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tiêu Thiều.
Không biết người này tỉnh từ lúc nào, mà nàng lại đang trong tư thế tay cầm kéo mắt nhìn vào cơ thể người ta rồi ngẩn ngơ, trông sao cũng giống hái hoa tặc. Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn Tiêu Thiều một cái, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
“Trên đường hồi kinh gặp mai phục.” Tiêu Thiều đáp, nhu hòa nhìn Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn im lặng, vớt chiếc khăn được ngâm trong nước nóng ra vắt khô, cẩn thận lau sạch vết thương cho Tiêu Thiều, lúc này mới thấy rõ, bên trên cấm một ám khi ba móc, đâm sâu vào ngực Tiêu Thiều. Đầu ám khi đâm vào cực sâu, khiến người khác không tiện cứu chữa. Đời trước ở trong cung lúc nào Tưởng Nguyễn cũng bị hà hiếp, biết được cách băng bó đơn giản, nhưng vết thương kiểu này nàng không biết cách xử lý.
Tiêu Thiều chú ý tới ánh mắt nàng, nói: "Để ta đi." Đưa tay muốn rút móc ba chân ra, Tưởng Nguyễn nói: "Ngươi muốn chết không ai cản, chớ chết trong phòng ta."
Tiêu Thiều hơi sững sốt, Tưởng Nguyễn đẩy tay hắn ra, cẩn thận lau sạch vết máu bên cạnh móc ba chân. Dáng vẻ liều mạng vừa rồi của Tiêu Thiều, nàng vừa nhìn đã thấy đáng sợ. Cho dù sát thủ không coi mạng của bản thân ra gì, nhưng làm đến độ này thật sự quá tùy tiện rồi. Tưởng Nguyễn nhìn thật kỹ, tìm một góc độ, đưa tay cầm lấy bộ phận nhô ra của móc ba chân, có hơi chần chờ, rồi dồn sức vào tay, rút ám khí ra.
Tiêu Thiều rên lên một tiếng, Tưởng Nguyễn vội vàng cầm khăn đè lên miệng vết thương, máu chảy ra nháy mắt làm ướt hết khăn, Tưởng Nguyễn lại sai Bạch Chỉ đi đổi hai chậu nước tới. Vết thương kia để lộ rõ ba cái lỗ, trực tiếp băng bó là không được. Tưởng Nguyễn suy nghĩ một chút, sai Liên Kiều đi lấy kim chỉ tới.
Liên Kiều đem kim chỉ tới, hỏi: “Cô nương, người muốn khâu vết thương cho Tiêu vương gia sao?”
“"Không khâu không được." Tưởng Nguyễn nhìn về phía Tiêu Thiều: "Ngươi có sợ đau không?"
Tiêu Thiều khẽ run, sau đó lắc đầu.
"Đau cũng phải chịu đựng." Tưởng Nguyễn hơ kim qua lửa, tìm một sợi tơ sạch, mặc dù có chút chần chờ, cuối cùng vẫn xuống tay. Nàng không hề coi da thịt Tiêu Thiều như vải vóc, nhưng may hết sức nghiêm túc. Vì nhiều năm trước khi còn ở thôn trang phải thêu thùa đưa cho Trương Lan đổi lấy tiền, kỹ năng thêu vá của Tưởng Nguyễn thật ra cũng rất tốt, nhưng trước nay chưa từng có lần may vá nào chăm chú như lần này, Liên Kiều thấy trán Tưởng Nguyễn đổ mồ hôi hột, lòng cũng căng thẳng hơn.
Tiêu Thiều không nói một lời cứ vậy để Tưởng Nguyễn khâu lại vết thương, không có thuốc tê, nhịn đau khâu sống ấy mà hắn không rên lên một tiếng, chỉ vểnh môi chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng trong mắt càng lúc càng chói lóa.
Vừa rồi Bạch Chỉ và Liên Kiều rất phê bình chuyện Tiêu Thiều chạy tới ngất trong viện cô nương nhà mình, giờ thấy hắn như vậy lại không nén nổi bội phục. Trên đời này nam nhân có thể nhịn đau không nhiều, chịu đựng được như Tiêu Thiều thì lại càng ít.
Cuối cùng, Tưởng Nguyễn cũng khâu xong mũi kim sau cuối, thắt mối chết cột sợi tơ lại, bỏ kim vào hộp kim chỉ, lại lấy thuốc bột cầm máu vẩy lên vết thương của Tiêu Thiều. Thiên Trúc bưng khay vải trắng sạch tới, Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, nhìn ngực Tiêu Thiều, rồi nhìn khay vải trắng.
Tưởng Nguyễn cầm một mảnh vải lên, nhìn Thiên Trúc, nói: “Ngươi đỡ hắn ngồi dậy.”
Thiên Trúc vâng lời làm theo, Tưởng Nguyễn cởi xiêm áo dính máu của Tiêu Thiều vứt qua một bên, kêu Tiêu Thiều cúi đầu thấp xuống một chút.
Thoạt đầu Tiêu Thiều hơi sửng sờ, ngay sau đó như ý thức được điều gì, gương mặt tuấn tú đỏ lên, cuối cùng mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Tưởng Nguyễn tất nhiên không chú ý tới biểu cảm của Tiêu Thiều, hai tay vòng qua vai hắn, quấn vải từ sau lưng ra tới trước ngực, nhìn thế này, ngược lại giống như Tiêu Thiều đang ôm lấy Tưởng Nguyễn, chỉ cần Tưởng Nguyễn ngẩng đầu sẽ đụng vào càm hắn.
Tưởng Nguyễn cúi đầu chuyên tâm băng bó, Tiêu Thiều vểnh môi, mắt thấy Tưởng Nguyễn đang cách mình rất gần, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng tràn ngập bên mũi hắn, cảm giác khác thường đó lại nổi lên, cảm giác kích động muốn ôm chặt thiếu nữ trước mặt vào lòng.
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều yên lặng nhắm chặt mắt, tiến không được lùi cũng không xong. Tưởng Nguyễn băng kỹ vết thương, ngẫm nghĩ, rồi bảo Liên Kiều đi nấu nước đường đỏ. Nước đường đỏ bổ máu, thứ này con gái hay dùng, nên cũng không dễ khiến người ta nghi ngờ, trái lại khiến nét mặt Tiêu Thiều lại có chút cứng ngắc.
Sau khi làm xong những việc này, Tưởng Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chỉ giúp Tiêu Thiều băng bó thôi mà mệt lã người. Nàng ngồi xuống mép giường, hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây ngất xĩu?”
“Dọc đường có mai phục, nơi này gần nhất.” Tiêu Thiều đáp. Xuất kinh làm việc một chuyến, người Nam Cương càng thêm ngang ngược, vốn đã bị thương, trên đường cũng có mai phục, Người Nam Cương giỏi dùng độc, tối nay thứ những kẻ đó dùng chính là Miêu cổ, quả nhiên chứng thực sự hoài nghi của hắn. Những kẻ trong kinh kia đã sớm cấu kết với lũ người Nam Cương, dọc theo đường trở về phủ Cẩm Anh vương có nhiều mai phục, sợ bứt dây động rừng, mắt thấy Tưởng phủ ở gần nhất, vừa nghĩ tới thì bất giác phát hiện bản thân đã đi tới sân viện của Tưởng Nguyễn.
Trên thực tế, hắn không thể tiết lộ hành tung với người ngoài, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy Tưởng Nguyễn là người có thể tín nhiệm, nên yên tâm to gan ngất đi trong phòng nàng. Thật ra thương thế cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một hồi sẽ khá hơn, nhưng nhìn dáng vẻ Tưởng Nguyễn nghiêm túc băng bó vết thương cho mình, mới dứt khoát làm như không biết.
Tiêu Thiều không biết vì sao mình lại hành xử khắc hẳn khi trước, cũng không hiểu rõ loại cảm giác khác thường ấy là gì. Tuy hắn trưởng thành sớm, nhưng chuyện tình trường lại giống như thiếu niên mới lớn mười lăm mười sáu tuổi vậy, mặc cho cảm giác ê ẩm xót chát lên men trong lòng mình.
Tưởng Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc sang đồng hồ cát bên cạnh, đã canh ba. Giám sát Tiêu Thiều uống xong chén nước đường đỏ, nàng bỏ rèm xuống, nói: "Ngươi ngủ một giấc, ta ra ngoài."
Tiêu Thiều muốn bước xuống giường: "Không cần, ta ở bên ngoài được rồi."
Tưởng Nguyễn liếc hắn một cái: "Nếu ngươi không sợ liên lụy ta, thì cứ đi ra ngoài mà ngủ. Tai mắt trong sân viện này không ít, đám muội muội cũng trông chờ ngày bắt được cái chuôi của ta, nếu ngươi muốn xách nó dâng lên cho đám người đó, ta nợ ngươi mấy ân tình, tất nhiên không có gì để nói."
Tiêu Thiều bị Tưởng Nguyễn nói vậy thì hơi xấu hổ, nghĩ lại nếu còn từ chối nữa thì giống như hắn quá xét nét. Nhưng đường đường là nam tử hán lại chiếm mất giường ngủ của khuê nữ người ta, nói sao cũng không ổn, có điều Tưởng Nguyễn không chút so đo, hắn chỉ có thể thuận theo.
Đợi Tưởng Nguyễn đi ra ngoài, Thiên Trúc nãy giờ luôn im lặng đột nhiên đi tới trước mặt Tưởng Nguyễn, thi lễ thật sâu cảm tạ: “Thuộc hạ đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”
Tưởng Nguyễn không đáp, Thiên Trúc lại nói: "Từ nay về sau, mạng này của thuộc hạ chính là của cô nương." Chuyện hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm, có lẽ Bạch Chỉ cùng Liên Kiều không hề hiểu, nhưng thân là Cẩm y vệ cô hiểu rất rõ. Đứng trước những thế lực ẩn nấp trong bóng tối ở kinh thành, Tưởng Nguyễn dám mạo hiểm để Tiêu Thiều ở lại khuê phòng và chữa thương cho hắn, người làm ra được hành động này thật sự có dũng khí rất lớn. Nhưng từ đầu đến cuối biểu hiện của Tưởng Nguyễn hết sức bình thản, tựa như đây là một chuyện rất đỗi bình thường.
Thiên Trúc nói: “Từ nay về sau, mạng này của thuộc hạ chính là của cô nương.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận