Lâm Uyên Hành

Chương 11: Cư Dân Ở Khu Không Người (1)

Cầu Thủy Kính nhìn Tô Vân với ánh mắt đầy sự thương hại.
- Hắn cũng không biết mình từng chết một lần. Nghĩ rằng lúc này trong lòng hắn, Thiên Môn trấn vẫn có dáng vẻ như sáu năm trước chăng?
Thậm chí Cầu Thủy Kính còn cảm thấy, chữa khỏi đôi mắt cho Tô Vân có chút tàn nhẫn với thiếu niên này.
Sau khi hắn được chữa khỏi mắt, hẳn sẽ phát hiện chân tướng về Thiên Môn trấn, cũng sẽ phát hiện chân tướng về Dã Hồ tiên sinh và đám thiếu niên bạn học, đây phải nói là một cú đả kích rất lớn đối với hắn.
Nhưng điều đó cũng khiến thiếu niên trưởng thành.
- Bên trong đôi mắt hắn có khắc chi tiết về tám tháp cổng triều thiên, thế gian này, e rằng chỉ có người đã cướp tám tháp cổng và Tô Vân biết được sự huyền bí của tám tháp cổng đó. Chỉ có bọn họ mới biết làm cách nào mở ra Thiên Môn.
Cầu Thủy Kính lặng lẽ nói trong lòng.
- Vả lại, trong mắt hắn còn khắc lại cảnh tượng tiên kiếm phá hủy Thiên Môn trấn. Nếu hắn có thể luyện hóa được dấu ấn trong mắt, tốc độ phát triển của hắn sẽ cực kỳ khủng khiếp.
- Tiên sinh cẩn thận, thôn Hồ Khâu không dễ đi, dọc đường có một số nơi khá nguy hiểm.
Tô Vân đi trước dẫn đường. Thiếu niên này mắt mù nhưng tâm không mù, bước đi quen đường quen nẻo, dường như thị lực còn tốt hơn cả người bình thường, có thể tránh chướng ngại vật một cách chính xác.
- Nơi nguy hiểm đầu tiên chính là khe rắn phía trước. Nơi đó có một con rắn lớn, cực kỳ hung ác, Hoa nhị ca gọi nó là Toàn Thôn Cật Phạn Xà...
Cầu Thủy Kính nghe đến đó thì không khỏi ngẩn.
- Toàn Thôn Cật Phạn Xà?
- Là thế này, lần trước đường ca của Hoa nhị ca không cẩn thận chạy tới Khe Rắn, bị con rắn kia cắn một cái, Dã Hồ tiên sinh rất vất vả mới cứu được huynh ấy, không để cho con rắn kia nuốt chửng. Nhưng còn chưa về đến nhà thì cơ thể đường ca đã cứng ngắc. Sau đó thôn Hồ Khâu làm tang sự, tiếng kèn tiếng trống nghe vui vẻ lắm, cả thôn đều đi ăn cơm. Đám người Hoa nhị ca mới gọi con rắn kia là Toàn Thôn Cật Phạn Xà...
Cầu Thủy Kính nghe thấy tiếng phì lưỡi sàn sạt, bèn quay sang nhìn theo tiếng, chỉ thấy một con rắn to lớn màu đen đang cuộn mình trên tảng đá ngầm trong khe nước, những cái vảy màu đen trên người nó ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại.
Con rắn kia ngẩng đầu lên với mặt trời mà hít thở, một hít vào một thở ra, hơi thở cực kỳ dài. Cầu Thủy Kính và Tô Vân đi được hơn mười trượng rồi mà nó mới hoàn thành một nhịp hô hấp.
Lúc nó hô hấp, những chiếc vảy màu đen trên thân dường như sống lại mà xoay tròn quanh cơ thể nó. Khi nó hít vào thì vảy chuyển động thuận, còn khi thở ra thì lại chuyển động ngược chiều.
- Tính linh của một cường giả, sau khi người chết, tính linh bám vào thân rắn, hóa thành xà yêu.
Cầu Thủy Kính nhìn chằm chằm con rắn kia, con rắn kia cũng đang nhìn chằm chằm ông, nhưng không chủ động tấn công bọn họ, mà để mặc bọn họ đi ra khỏi Khe Rắn.
- Công phu dưỡng khí của con xà yêu này cực kỳ mạnh, nó đã bắt đầu cướp tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện cơ thể. Cơ thể nó được luyện tới mức vô cùng cứng rắn, hẳn đã tu luyện một môn huyền công kết hợp giữa luyện khí và luyện thể.
Cầu Thủy Kính cau mày, xà yêu có kịch độc, lại tu luyện huyền công của luyện thể và luyện khí, hẳn sắp hóa thành giao long, cần phải nhanh chóng diệt trừ. Nếu không chờ khi nó hóa thành giao long, người bình thường căn bản không phải đối thủ của nó!
- Xin tiên sinh yên tâm, con rắn kia có địa bàn, chỉ cần không tiến vào địa bàn của nó sẽ không sao.
Tô Vân đi ở phía trước, nói.
- Qua Khe Rắn chính là Hoàng thôn ở dãy Hoàng Thổ.
- Đám tiểu tử Hoàng thôn cực kỳ xấu xa, thường xuyên đánh nhau với thôn Hồ Khâu.
Chúng ta đi nhanh hơn chút, lần trước Hoa nhị ca kéo ta cùng đánh nhau với đám tiểu tử xấu xa của Hoàng thôn, chúng thua thê thảm, mà bọn chúng thì thù dai lắm!
Cầu Thủy Kính thu sát tâm lại.
- Dã Hồ tiên sinh dạy dỗ không phân biệt giống loài, hẳn là xà yêu kia cũng chưa chắc đã xấu xa. Không dạy mà tiêu diệt thì hình phạt nhiều mà ta ma bất thắng, là chuyện vô bổ.
- Đằng trước chính là dãy Hoàng Thổ!
Tô Vân vẫn rất thong dong, nói.
- Tiên sinh cẩn thận.
Cầu Thủy Kính đưa mắt nhìn, chỉ thấy ở nơi cách chừng nửa dặm có một ngôi mộ đất vàng. Mộ này rất lớn, dài tới bốn năm mươi trượng, rộng cũng phải tới bốn năm mươi trượng, cao hơn mười trượng. Trước mộ có các bức tượng đá hình được bày ở hai bên thần đạo.
Con đường nơi tính linh quỷ thần hành tẩu được gọi thần đạo.
Nhưng ngôi mộ này đã thủng lỗ chỗ, bên trên chi chít những cái lỗ với đường kính chưa tới hai thước. Mỗi một lỗ đó đều có một hoặc vài con chồn hoang đang đứng.
Những con chồn này đứng trong cửa lỗ hệt như người, kiễng chân nhìn bọn họ. Còn có chồn cái lòng ôm hai ba con nhỏ, đám con non lông bông xù, thò đầu ra khỏi ngực con mẹ nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận