Lâm Uyên Hành

Chương 19: Dã Tính Trương Dương (1)

Biển mây mênh mông, mịt mù vô tận. Mây lúc thì trắng như áo, lúc lại đen như chó mực, biến đổi khôn lường.
Trong biển mây, những tòa tiên sơn đài cao lơ lửng. Ngọn núi trống rỗng cô tịch, đài cao im ắng, không rõ tung tích tiên nhân.
Tô Vân đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, rất cẩn thận.
Hắn lại giơ tay ra thử cầm bức tranh này xuống, nào ngờ bức tranh cuốn này hệt như đã khắc vào không trung, không hề suy suyển.
Hắn rời bước, định đi vòng qua, nhưng bức tranh này lại chặn đường của hắn, làm cho hắn không thể vòng tới bên người Khúc bá.
Bức tranh này hệt như một bức tường quây kín nơi đó lại.
Tô Vân nhíu mày, đúng lúc này, hắn chợt thấy có thứ gì đó bay qua áng mây, mơ hồ như một vệt lưu quang.
Đôi mắt hắn lại đau âm ỉ.
- Không sai, chính là thanh kiếm kia!
Tâm thần Tô Vân có chút bối rối, đó chính là thanh kiếm đã khiến hắn bị mù.
Hắn không thấy rõ hình dáng của ánh sáng kia, nhưng cơn đau truyền tới từ đôi mắt làm cho hắn chắc chắn không nhận nhầm!
Thanh kiếm đã bay ra khỏi Thiên Môn, phóng tới Thiên Môn trấn năm đó đã lại xuất hiện!
Trên trán Tô Vân toát ra mồ hôi lạnh, hắn không chần chừ thêm, lập tức quay người chạy tới Thiên Môn. Cùng lúc đó, tiếng kiếm rít kỳ dị kia lại vang lên bên tai hắn!
- Lấy trời đất làm lò, tạo hóa làm thợ, âm dương làm than, vạn vật làm đồng! Tin tức hợp tan, quy tắc không đổi!
Tô Vân thầm đọc Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên trong lòng, guồng chân bước đi, mỗi bước chân của hắn càng ngày càng nặng, sải bước càng ngày càng lớn.
Trong lúc lao đi, hắn thôi động công pháp Hồng Lô Thiện Biến, khiến trái tim hệt như một lò lửa cực mạnh, khí âm dương hóa thành than đốt cháy lò kia!
Máu của hắn như nước đồng bị nung chảy ào ào chảy trong cơ thể, phát ra âm thanh cuồn cuộn như dòng nước nổi sóng.
Hồng Lô Thiện Biến, tạo hóa làm thợ, làm cho sức mạnh của hắn bộc phát ngay tại thời khắc này.
Cùng lúc đó, nguyên khí mênh mông trong lồng ngực hắn bắt đầu trào dâng, như sóng biển bổ nhào tới trăm ngàn lần trong lồng ngực, rốt cuộc hóa thành tiếng lôi âm vừa to rõ lại vừa trầm nặng!
Ngạc Long Ngâm!
Sức lực của hắn hệt như một con ngạc long, bốc lên từ xương cốt, bò lên sống lưng, rót xuyên qua ba mươi ba cột sống, khi chạy thì lưng đong đưa hệt như xương sống của ngạc long khi di chuyển nơi đầm nước!
Đôi chân của hắn như mọc ra móng vuốt sắc bén của ngạc long, mỗi khi đạp chân xuống thì móng vuốt bám lấy mặt cầu, lúc tung người đã nhảy được hơn trượng.
Tiếng kiếm rít càng lúc càng gần, mà Tô Vân cũng ngày càng tới gần đoạn cầu gãy và Thiên Môn!
Soạt...
Ánh sáng chói lóa chiếu tới, tiên kiếm bay ra tầng mây, ánh kiếm chiếu rọi thế giới. Ánh kiếm kia tuy sáng rực nhưng tầm mắt Tô Vân vẫn là một mảng tối đen.
Dù ánh kiếm sáng đến mức này chiếu xuống, hắn vẫn không nhìn thấy thứ gì, giống như sáu năm trước, hắn chính là một người mù.
Sắc mặt Tô Vân vẫn như lúc thường, vẫn đang guồng chân lao đi. Trên đỉnh đầu hắn, chuông vàng xoay tròn không nhanh không chậm, không hề có chút hỗn loạn.
Trong lúc chuông vàng xoay tròn, đầu óc hắn cũng đang tính toán tốc độ và vị trí của mình, dùng nó để xác định mình đã chạy tới đâu, cách chỗ cầu gãy còn xa không.
Trong thời gian mỗi một giây, thậm chí mỗi một tích tắc, mọi tính toán của hắn đều vô cùng chính xác!
- Đã sáu năm rồi! Trong sáu năm, ta đã quen với bóng tối!
Tô Vân đạp bước cuối cùng, vừa đúng ngay mép của đoạn cầu gãy, tung người nhảy, hệt như ngạc long lao ra khỏi hồ sâu vực thẳm thẳng tới con mồi!
Khí thế của hắn vô cùng hung ác, tràn đầy sự hoang dã, trương dương và dã tính nguyên thủy!
Cầu Thủy Kính nhìn người rất chuẩn, ông nói không sai, quả thực trên người Tô Vân có cất giấu một loại dã tính đáng sợ, là loại dã tính khó có thể thuần hóa.
Dã tính này thường được giấu bên dưới lớp vỏ bọc nhu nhược của thiếu niên, nhưng trong thời khắc liên quan tới sự sống cái chết, nó lập tức bộc phát ra toàn bộ!
"Gầm..."
Khi cơ thể của Tô Vân đang ở giữa không trung, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, khoang miệng thổ nạp lôi âm, thân hình hệt như ngạc long ra nước, lột xác và hóa thành giao long, bay giữa bầu trời, tắm rửa trong lôi kiếp!
Thân pháp của hắn biến đổi, hai tay đan vào nhau giơ ra phía trước rồi bóp lại, hệt như ngạc long há to miệng cắn nuốt con mồi, đồng thời thân thể ầm ầm lăn lộn, ngay khi sức lực gần như hao hết sạch, hắn tiến thêm một bước nhảy vào Thiên Môn.
Ngạc Long Xuất Uyên, Ngạc Long Phiên Cổn, hai chiêu này nối liền một mạch.
Mà ở phía sau hắn, tiên kiếm bay dọc theo mặt cầu ầm ầm phóng tới. Khi bóng dáng hắn biến mất trong Thiên Môn thì thanh tiên kiếm kia soạt đâm tới Tô Vân ở trong cửa.
Cùng lúc đó, Thiên Môn biến mất!
Tiên kiếm đâm vào không khí.
Tô Vân xuyên qua Thiên Môn, cảm giác rơi thẳng xuống và không trọng lượng truyền đến, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, tính linh quay về cơ thể.
Hắn vẫn ngồi tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tại chỗ, chưa từng rời đi đâu.
Ánh mặt trời ấm áp đã lên quá ba sào, Tô Vân cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời và sự mơn trớn nhẹ nhàng từ gió biển, khiến trái tim đang đập dồn dập của hắn dần trấn tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận