Lâm Uyên Hành
Chương 36: Trưởng Bối Trong Trấn Không Phải Người (2)
La đại nương đổi thuốc cho bọn họ, thấy Tô Vân còn đang dùng cánh tay trái luyện tán thủ, không khỏi lắc đầu, rồi dặn dò bọn họ.
- Mấy ngày tới đừng có ra ngoài. Một số người ngoài tới gần Thiên Môn trấn chúng ta, trông rất hung ác.
- Người ngoài?
Tô Vân tỏ ra cảnh giác.
Rất ít khi có người ngoài tới Thiên Môn trấn.
Hắn giết Đồng Phàm ở chợ quỷ, từ biểu hiện của Dương Thắng mà xem thì Đồng Phàm hẳn là một người rất quan trọng, chẳng lẽ những kẻ được gọi là người ngoài kia đến vì cái chết của Đồng Phàm?
La đại nương kiểm tra qua cho bọn họ một lượt, nói.
- Nghe nói là tới để bắt giao long. Hình như có người tung tin bảo rằng chỗ chúng ta có một con xà yêu sắp hóa thành giao long, bởi vậy đều muốn tới bắt nó. Các ngươi thành thật ở lại trong trấn, đừng có đi giúp vui.
- Không phải tới tìm ta sao?
Tô Vân thở phào một hơi, thầm nghĩ.
- Như vậy nhất định là tới bắt Toàn Thôn Cật Phạm rồi. Con rắn này còn mời bọn ta tới xem nó hóa giao long mà.
Rắn lột xác thành giao long là một cơ hội hiếm có.
Tô Vân gặp được tiên đồ trong thế giới sau Thiên Môn, đã từng thấy ngạc long lột xác hóa thành giao long, bởi vậy hắn không mấy hứng thú với chuyện đại hắc xà lột xác hóa giao long.
Vả lại mắt hắn bị mù, không nhìn thấy quá trình lột xác.
Nhưng với đám người Hoa Hồ mà nói, quan sát xà hóa giao long có ý nghĩa to lớn, có tác dụng tăng Ngạc Long Ngâm cho bọn họ, là cơ hội tuyệt đối không được bỏ qua!
Tô Vân yên tâm dưỡng thương. Trong hai ngày tĩnh dưỡng này, Hồng Lô Thiện Biến của hắn cũng thuận lợi tu luyện tới tầng thứ tư, nguyên khí lại càng hùng hậu.
Chờ khi vết thương trên bả vai hắn gần như khỏi hẳn, Tô Vân lập tức lao vào luyện tập tán thủ lần này qua lần khác.
Trải qua trận chiến với Dương Thắng, sự thấu hiểu của hắn với Ngạc Long Ngâm lại càng thêm phần sâu sắc. Mấy ngày trước hắn bị thương nặng, không thể luyện tập, nhưng đầu óc hắn đã luyện tập ba mươi sáu chiêu tán thủ không biết bao nhiêu lần.
Bí ẩn trong ba mươi sáu tán thủ của Ngạc Long Ngâm cũng bị hắn gọt giũa cân nhắc rõ ràng.
Đầu óc hiểu rõ rồi, nhưng còn cần cơ thể nắm bắt được, bởi vậy khi vết thương lành lại là hắn lập tức luyện tập không ngừng nghỉ.
Phần xương gãy của Hoa Hồ vẫn chưa khỏi hẳn, nên hắn ta chống gậy đứng một bên quan sát. Chỉ thấy Tô Vân càng ngày càng thuần thục ba mươi sáu tán thủ, trong cơn hoảng hốt trông Tô Vân hệt như một con ngạc long ma quái đầy hung ác và dữ tợn, phóng chiêu ra bốn phương tám hướng, rất đáng sợ!
- Bản lĩnh của Tiểu Vân càng ngày càng mạnh rồi.
Hoa Hồ cảm thấy vui mừng thay cho Tô Vân từ tận đáy lòng.
Đột nhiên tiếng lôi âm ngạc long càng ngày càng vang to, nguyên khí trong lồng ngực Tô Vân tràn ra, càng trở nên dữ dội, bốn loại lôi âm ngạc long hỗn hợp lại với nhau.
Trong khoảnh khắc khi bốn loại lôi âm này hỗn tạp với nhau, âm thanh như đã thay đổi, làm cho nguyên khí trong cơ thể Tô Vân ma sát dữ dội, trong lồng ngực hắn phát ra tiếng ngâm dài.
Tiếng rồng ngâm kia hệt như tiếng chuông tiếng lữ, tiếng đồng tiếng đá giao thoa. Trong khoảnh khắc này, bên ngoài cơ thể Tô Vân lại có khí huyết trào ra, hóa thành ngạc long. Mà bên trong cơ thể ngạc long đó lại có một con giao long đang nỗ lực giãy giụa, ngửa đầu gầm to, đang muốn thoát xác chui ra!
Giờ phút này Tô Vân hệt như một con giao long đang lột xác, cố gắng trút bỏ lớp da xác ngạc long, hóa thành giao long!
Hoa Hồ suýt thì cho rằng mình nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt.
- Là loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, hiện hình chăng? Không đúng, rõ ràng Tiểu Vân mới tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ tư, làm sao có thể làm khí huyết hiện hình được?
Hình thái ngạc long được hình thành nên do khí huyết của Tô Vân trào ra ngoài cơ thể đang giãy giụa không thôi, dường như yêu ma quỷ quái đang muốn độ kiếp vậy!
Tô Vân không hề biết gì về điều này, hắn đang nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ.
Giờ phút này, chuyện kỳ dị đang xảy ra trong cơ thể hắn.
Tính linh thần thông của hắn, vòng tầng thứ bảy của chiếc chuông vàng kia, bề mặt của vòng tích tắc này lại hiện ra những hình ảnh ngạc long!
Vòng tích tắc có ba trăm sáu mươi vạch, mỗi một bức tranh ngạc long chiếm cứ tròn một ô, có tất cả ba mươi sáu hình ảnh chiếm cứ ba mươi sáu ô.
Khi vòng tích tắc xoay tròn, hình ảnh ba mươi sáu con ngạc long trên các ô vạch cũng vừa chạy chồm vừa gầm gừ, rõ ràng chính là ba mươi sáu tán thủ của Ngạc Long Ngâm!
Tô Vân kinh ngạc không thôi.
Người khác không rõ lai lịch của chuông vàng, nhưng hắn thì lại biết rõ nhất.
Hắn bị mù từ khi còn nhỏ, luôn sầu não không vui. Có một ngày nọ hắn lão đảo đi ra ngoài trấn, ngồi dưới một gốc cây liễu vẹo cổ rồi khóc to. Sầm bá dưới tàng cây thấy hắn đáng thương, bèn nói cho hắn vạch thời gian, về năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây, tích tắc.
Sầm bá nói cho hắn rằng chỉ cần trong đầu hắn có một chiếc chuông ghi lại thời gian như thế, dù hắn không có mắt thì cũng có thể sinh tồn hệt như là có mắt, hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới.
Tô Vân tin thật, hắn ngây thơ bò lên gác chuông của trấn, vuốt ve chiếc chuông đồng trong gác từng li từng tí.
Hắn tưởng tượng trong đầu mình cũng có một chiếc chuông đồng to như thế này, nhưng khác với chuông đồng trong gác ở chỗ chuông vàng của hắn chia làm bảy vòng khác biệt, mỗi một tầng vòng có nấc đo thời gian khác nhau, với tốc độ quay khác nhau.
Sau đó hắn mới biết điều này được gọi là quan tưởng.
Nhưng lúc ấy Tô Vân chỉ mới bảy tuổi, hắn còn chưa biết về những điều này. Vì sống sót, vì có thể "nhìn thấy" mọi thứ xung quanh, hắn đã không ngừng tưởng tượng chuông vàng, không ngừng khắc sâu ấn tượng về nó.
Dần dà trong đầu hắn đã có một chiếc chuông vàng như vậy.
Nhưng trong các nấc thời gian của chuông vàng của hắn không hề có hình ảnh ngạc long mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận