Lâm Uyên Hành
Chương 7: Bắc Hải Đứt Gãy, Thiên Môn Mở (1)
Tinh thần Cầu Thủy Kính hoảng hốt, khó có thể trấn định được.
Sương mù tan đi, Thiên Môn trấn dường như từ trong quỷ vực trở lại hiện thực. Lúc sương mù tan, kiến trúc trong trấn chỉ có hai màu trắng và đen, nhưng dần dần bắt đầu hiện lên những sắc thái khác.
Khóe mắt Cầu Thủy Kính giật giật dữ dội, mặc dù ông có được thiên nhãn, nhưng đến cả ông cũng không thể nhìn ra sự biến hóa về sắc thái đó rốt cuộc có thực sự tồn tại hay không, hay có người dùng pháp lực gắn ảo giác lên cho ông.
Trong Thiên Môn trấn này không có một bóng người, ngoài tiếng gió biển với tiếng sóng vỗ thì cũng chỉ có tiếng bước chân của Tô Vân.
Tòa thành trấn này là một tòa thành trống, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác.
Sau một lát, Cầu Thủy Kính mới bình ổn lại tâm thần, định đuổi theo Tô Vân.
- Theo truyền thuyết thì nhà cửa của Thiên Môn trấn cũng được xây dựng dựa theo những nhà cửa bên trong chợ quỷ Thiên Môn.
Ông thầm nghĩ trong lòng.
- Nghe nói người cư ngụ ở Thiên Môn trấn ban đầu đều có lai lịch to lớn. Có lời đồn nói rằng bọn họ đều phụng lệnh đại đế tới nơi đây, nghiên cứu chợ quỷ Thiên Môn, mượn nó để tìm kiếm trường sinh...
Nhưng đúng lúc này, bầu trời đột nhiên đung đưa, có tia nắng chiếu rọi mặt biển, chiếu lên chợ quỷ trên trời cao!
Trên bầu trời, chợ quỷ Thiên Môn đung đưa dữ dội như tấm màn lớn bị gió thổi, rồi biến mất trong cơn lốc ánh nắng mặt trời!
Chợ quỷ thần bí cứ thế biến mất không còn tăm hơi, không biết đã đi đâu rồi!
Cầu Thủy Kính mở to thiên nhãn, chỉ thấy trên bầu trời, đủ loại tia sáng rơi xuống những ngôi mộ trên hoang nguyên Thiên Thị viên, biến mất không thấy đâu nữa.
Soạt...
Tầm trăm mấy vệt sáng giáng xuống từ trên trời cao, thế mà lại dừng ở phía sau cổng Thiên Môn trấn, hóa thành những bóng người tươi sống, xuất hiện trên con đường vốn trống rỗng không có bóng người này.
Bọn họ đi tới đi lui, chào hỏi với nhau, rất náo nhiệt.
Cầu Thủy Kính thoáng động trong lòng.
- Thiên Môn trấn vốn đã không còn người sống từ lâu, những người này hẳn do tính linh hiển hóa ra mà thôi.
Tô Vân đi tới trước một tòa nhà lớn, hệt như có thể nhìn thấy ông cụ đang quét rác trước cửa, khom người chào.
- Chào buổi sáng, Khúc bá.
Ông cụ kia dừng cây chổi trong tay lại, ôn hòa nói.
- Vân Nhi đã về rồi đấy à? Trời không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.
Dứt lời, ông ta liếc Cầu Thủy Kính một cái, nhưng cũng không để ý tới đối phương.
Thiên nhãn nơi ấn đường của Cầu Thủy Kính chuyển động, từ thiên nhãn của mình, Cầu Thủy Kính nhìn thấy tòa nhà sau lưng ông cụ này đang không ngừng sụp đổ, lại không ngừng dựng lên.
Tô Vân tiếp tục bước đi, tới trước một tòa nhà khác, khom người nói.
- Chào buổi sáng, La đại nương.
- Bé ngoan đã về rồi.
Người phụ nữ đứng trước cửa đang sàng thóc, cười nói với khuôn mặt rất hiền từ.
- Mau về nhà đi, ăn uống rồi còn nghỉ ngơi, đừng quên buổi học ngày mai.
Cầu Thủy Kính nhìn tòa nhà La phủ kia, chỗ đó cũng đang không ngừng sụp xuống dựng lên, vừa im lặng đổ sụp, lại vừa im lặng xây dựng lại.
Tô Vân đi trong Thiên Môn trấn, dường như không biết nơi này ngoài hắn ra, không còn ai là người sống, cứ thế chào hỏi người trong trấn.
- Chào buổi sáng, Phương Nhi tỷ!
- Chào buổi sáng, Từ đại thúc!
- Chào buổi sáng, Nhạc nãi nãi!
...
Cầu Thủy Kính nhìn cảnh đó mà lòng bỗng sinh ra cảm giác ly kỳ đầy hoang đường.
Cảnh này làm cho ông hoảng hốt cho rằng Thiên Môn trấn vẫn còn, cho rằng người trong trấn đều còn sống!
Tiếc rằng, bọn họ đã chết rồi, chết từ sáu năm trước.
Tô Vân đi tới trước một tòa nhà, đẩy cửa đi vào. Một lúc lâu sau, khói bếp bốc lên từ bên trong.
Cầu Thủy Kính đứng trước tòa nhà tan hoang này, chỉ thấy thiếu niên mắt mù đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho bản thân.
Ông quay đầu nhìn, Thiên Môn trấn người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, không khác gì những trấn nhỏ bình thường khác.
- Hắn không biết mình là con người duy nhất ở đây.
Cầu Thủy Kính thầm nghĩ trong lòng.
- Hắn vẫn cho rằng người trong trấn đều còn sống, mà những tính linh trên trấn này đang lừa hắn.
Ông đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn thiếu niên đang ăn sáng, lòng lại thầm nói.
- Dã Hồ tiên sinh nói không sai, Thiên Môn trấn vẫn còn người sống, tiếc rằng chỉ còn một người duy nhất, vả lại còn non trẻ. Quái sự kia xảy ra vào sáu năm trước, như vậy đôi mắt của hắn cũng mù trong quái sự sáu năm trước, khi đó hắn còn là một đứa bé không biết gì.
Tô Vân ăn sáng xong, dọn dẹp bát đũa rồi quay về phòng, cố gắng nhớ lại những gì Dã Hồ tiên sinh đã giảng giải, ôn tập một lúc rồi mới nằm ngủ.
Hắn bận rộn cả một đêm, mặc dù không kiếm được đồng nào, nhưng cũng rất mệt mỏi.
Không lâu sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ say.
Mặt trời mọc lên cao, ánh nắng rọi vào Thiên Môn trấn này trông lại càng có phần tối tăm, bị hơi mù trên không trung của trấn nhỏ này cản lại.
Cầu Thủy Kính đứng ngoài viện, chỉ thấy trong căn phòng sơ sài của Tô Vân, chiếc chuông vàng kia càng trở nên rõ nét hơn.
Lúc người đang ngủ, đáy lòng sạch sẽ như gương sáng không dính lấy chút bụi bặm, lúc này tính linh thần thông sẽ thể hiện ra ngoài một cách rõ ràng, càng mạnh mẽ hơn hẳn lúc tỉnh táo.
Cầu Thủy Kính nheo mắt nhìn, chỉ thấy tầng dưới cùng của chuông vàng đang xoay tròn không ngừng, mà bên dưới chuông chính là một người cao chừng một hai tấc, đang ngồi ngay ngắn hô hấp thổ nạp.
Đó chính là tính linh của Tô Vân.
Chuông vàng do tính linh sở niệm biến ảo mà thành.
Cầu Thủy Kính lặng lẽ nhìn thật lâu, phát hiện thứ mà tính linh của Tô Vân tu luyện chỉ là Phu Tử Dưỡng Khí Thiên, thuộc dạng căn bản nhất.
Phu Tử Dưỡng Khí Thiên chỉ đơn giản là dưỡng khí, điều dưỡng nguyên khí, cũng không hề có nội dung hướng dẫn tu nên tính linh thần thông như thế nào.
Như vậy thì Tô Vân học được tính linh thần thông từ đâu?
- Còn có một khả năng.
Cầu Thủy Kính chớp mắt, thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận