Lâm Uyên Hành
Chương 50: Ngửa Đầu Nhìn Trời, Không Phải Tội Lỗi (2)
Tô Vân đặt bát đũa xuống, im lặng một lát rồi nói.
- Sau đó lại chết như Dã Hồ tiên sinh? Bị xóa bỏ không chút tiếng động như thôn Hồ Khâu, thậm chí còn chẳng biết kẻ thù của mình là ai? Hay như Toàn Thôn Cật Phạn vậy, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tu thành giao long, mà lại bị người ta bắt đi làm thú cưỡi?
Hắn nghiêm nghị nói.
- Hay các ngươi muốn giống như ta, chỉ vì ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời mà bị mù?
Hồ Bất Bình há hốc miệng nhưng không nói được gì.
- Ta muốn học được nhiều thứ hơn, ta muốn tự nắm lấy vận mệnh của mình, ta muốn đi lên cao, làm cho mình sống thật tốt, làm cho người thân sống càng tốt hơn.
Tô Vân mím đôi môi mỏng.
- Ta không muốn chết đi như Dã Hồ tiên sinh, cũng không muốn bị người ta tùy tiện tim một lý do mà xóa bỏ sự tồn tại như thôn Hồ Khâu. Ta không muốn mai sau con cháu đời sau của ta cũng phải sống cuộc đời như ta! Ngửa đầu nhìn trời, không phải lỗi lầm!
- Ta muốn lấy lại công bằng vì chính mình, vì Thiên Môn trấn, vì Dã Hồ tiên sinh và thôn Hồ Khâu. Ta không muốn sống một đời tầm thường!
Tuy hắn bị mù, nhưng lại gắp chính xác một miếng cá biển đặt vào trong bát của mình.
- Mà muốn làm được những điều đó thì phải vào trong thành, bắt buộc đi học, học được càng nhiều bản lĩnh, học được bản lĩnh càng tốt hơn!
- Tiểu Vân nói đúng.
Hoa Hồ đặt con gà hấp muối đã gặm được quá nửa, trầm giọng nói.
- Bọn ta theo đệ cùng vào thành. Không vào thành thì làm sao báo thù được cho thôn Hồ Khâu?
Ly Tiểu Phàm gặm đùi gà, ồm ồm nói.
- Ta đi theo Tiểu Vân ca. Tiểu Vân ca đi đâu, ta sẽ theo đến đó. Đúng rồi, các ngươi nói xem trong Đọa Long cốc thật sự có rồng không? Rồng biến thành quỷ? Thật muốn đi xem quá... Nếu Tiểu Vân ca mà đi, ta cũng đi...
Đôi mắt Hồ Bất Bình đảo tròn.
- Ta cũng thế.
Thanh Khâu Nguyệt thì đang chăm chú đối phó con gà trước mặt, dựng thẳng đuôi lên lắc lư tỏ vẻ đồng ý.
- Như vậy, chúng ta sẽ đi Táng Long lăng xem thế nào sao?
Hồ Bất Bình hưng phấn nói.
Tô Vân ngẫm nghĩ rồi đáp.
- Vượt qua ngọn núi phía sau vách núi chính là Táng Long lăng. Phía sau Táng Long lăng là Đọa Long cốc. Tạm chưa nói tới những thứ khác, riêng vách núi là đã không thể trèo qua được, chỉ có chim chóc mới có thể bay qua. Có điều sợi dây thừng này của chúng ta hẳn có thể vượt qua được nó...
Mắt bốn con hồ ly sáng rực.
Không lâu sau, Tô Vân và bốn con hồ ly lại đi qua trước thôn Lâm Ấp. Vì trận chiến ở Khe Rắn lúc trước mà thôn Lâm Ấp thương vọng nặng nề, lần này không đùa cợt đám người Tô Vân nữa, không ít bào hào núp trong nhà cây chữa thương.
Đi ra ngoài thôn Lâm Ấp, bọn họ lại chuyển hướng, đi đường núi thêm vài dặm nữa mới tới Ngưu gia trang. Từ xa đã gặp được một lão hắc ngưu mông chạm đất, một chân ép cỏ, đưa tới dưới con dao cầu, chân khác thì nâng dao cầu lên cắt cỏ cho chính mình ăn.
Trong Ngưu gia trang, có mười mấy nhà treo cờ trắng trước nhà, bọn họ đang làm tang. Một đám miêu yêu với vóc dáng uyển chuyển dựng sân khấu, phồng quai hàm thổi kèn xô na trên đài một đêm.
Mấy con ngưu yêu bên dưới kêu gào đòi nghe bài Bách Điểu Triều Phụng.
- Sợ ngươi chắc? Bà đây có thể thổi từ lúc ngươi được sinh ra tới khi cả nhà ngươi đưa tang đấy!
Đại tỷ miêu yêu cầm đầu rất cứng rắn.
“Người” ơ ngưu gia trang này khá nóng tính, lại có nhiều ngưu yêu chết như vậy, mà miêu yêu cũng có tính khí không tốt, Tô Vân và Hoa Hồ thức thời đi đường vòng.
- Cái tên Toàn Thôn Cật Phạn này đặt quá đúng rồi.
Hồ Bất Bình thầm nói.
- Đám miêu yêu kia chuyên kinh doanh dựa vào Toàn Thôn Cật Phạn, đều có thể phát tài...
Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, sợ cho con hồ ly lắm mồm này chọc giận Ngưu gia trang và thôn Mao gia. Nhưng may tiếng loa kèn trong Ngưu gia trang quá to, che giấu đi giọng của Hồ Bất Bình.
Bọn họ vòng qua Ngưu gia trang, lại đi vài dặm nữa mới tới vách núi.
Vách núi này không phải vách núi ở Khe Rắn, mà là vách núi thứ hai phía sau Khe Rắn, cực kỳ dốc đứng, vượt qua nơi đây thì có thể đi tới Táng Long lăng. Chẳng qua trong các thôn trang gần đây, chỉ có dân thôn Lâm Ấp là từng đi qua Táng Long lăng, những "người" khác chưa từng tới bao giờ.
Đám người Tô Vân xuống dưới vách núi. Bốn con hồ ly căng thẳng hết nhìn đông lại nhìn tây, Hoa Hồ nói.
- Xung quanh không có ai!
Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nắm một đầu rồi ném lên trên trời, dây thừng víu víu luồn lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận