Lâm Uyên Hành
Chương 13: Hồng Lô Thiện Biến, Tạo Hóa Làm Công (1)
Ngữ khí của Tô Vân vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Sau khi mắt ta mù, ta chỉ có thể dựa vào âm thanh để nhận người. Nếu được nghe lại tiếng của bọn họ, ta chắc chắn sẽ nhận ra.
Lúc này, trong núi rừng xa xa truyền tới tiếng loạt soạt, mấy con hồ ly mặt loang lổ vết máu thò đầu ra khỏi tàng cây.
- Tiểu, Tiểu Vân...
Một con hồ ly gọi từ đằng xa, có chút sợ hãi nhìn Cầu Thủy Kính.
Trải qua sự kiện giết chóc tối hôm qua, những tiểu hồ ly vốn không sợ người đã trở nên có chút sợ hãi.
Tô Vân tỏ vẻ vui mừng, hắn đứng dậy.
- Hoa nhị ca? Huynh còn sống ư?
Đó là một con hồ ly với bộ lông vằn sọc màu vàng và đen, chui ra từ dưới tán cây, dẫn theo mấy tiểu hồ ly ở phía sau. Đám tiểu hồ ly kia nắm đuôi con phía trước, bước đi trong sự sợ hãi.
Hồ ly vằn sọc dẫn đầu thì nhìn Cừu Thủy Kính với ánh mắt sợ hãi, xác nhận đây không phải người đã tàn sát thôn Hồ Khâu, hắn mới đánh bạo dẫn ba con tiểu hồ ly còn sót lại duy nhất này đến gần.
Tô Vân đứng ở đó khiến trong lòng Hoa Hồ và ba con tiểu hồ ly cảm thấy yên ổn. Với bọn họ, thiếu niên này hệt như người đáng tin cậy, đưa cho bọn họ cảm giác có thể dựa giẫm vào hắn.
Cảm giác này thật sự không phải bỗng dưng có được, mà ảnh hưởng từ khí chất điềm tĩnh này của Tô Vân trong sáu, bảy năm ở chung với nhau.
- ... Sáng sớm có người trong thành tìm đến, nói không lấy được thứ tốt gì từ chợ quỷ, nên tới hàng yêu trừ ma. Tiên sinh lý luận với bọn họ, nhưng người ta không để ý, chỉ nói chúng ta sẽ hại người...
Tô Vân lặng yên lắng nghe, rồi hỏi.
- Nhị ca còn nhớ rõ mặt mũi của bọn họ không?
Hoa Hồ lắc đầu, xấu hổ nói.
- Ta dẫn đệ đệ và muội muội chạy trốn, không kịp thấy rõ mặt mũi bọn họ. Ta chỉ nhớ rằng có một người trong số đó trông rất thanh tú, tuổi không lớn lắm, mặc một bộ y phục màu đỏ rực như lửa, sau lưng đột nhiên bốc lên ngọn lửa như thật, trong lửa đó có thần điểu bay ra...
Tô Vân ghi nhớ những đặc điểm này, rồi quay người lại, vái lạy và nói.
- Thủy Kính tiên sinh liệu còn giữ lời kia không?
Cầu Thủy Kính nhìn thiếu niên đang vái lạy, một lát sau ông mới nói.
- Ta đã nói thì đương nhiên sẽ giữ lời. Nhưng, ngươi có tiền không?
Tô Vân đứng dậy, xòe lòng bàn tay ra, bên trong là mấy đồng tiền Ngũ Thù nhuốm máu. Hẳn do hắn tìm được trong đống đổ nát khi nhặt xác ban nãy.
Cầu Thủy Kính cầm lấy một đồng Ngũ Thù từ trong tay hắn. Đúng lúc này, Tô Vân đưa cả năm đồng còn lại cho ông.
Cầu Thủy Kính ngẩn ra, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Tô Vân ngửa đầu.
- Dã Hồ tiên sinh dạy ta sáu năm, không vì ta là người mà xua đuổi ta. Khẩn cầu tiên sinh không vì bọn họ là hồ ly mà xua đuổi bọn họ.
Cầu Thủy Kính suy tư rồi nói.
- Dã Hồ tiên sinh dạy ngươi, có thu tiền của ngươi không?
Tô Vân lắc đầu.
Cầu Thủy Kính bèn trả mấy đồng tiền Ngũ Thù dính máu kia lại cho hắn, nói.
- Ông ấy dạy ngươi mà không thu tiền, ta lại dạy vài hồ yêu mà thu tiền, đó chẳng phải ta không bằng ông ta sao. Đồng tiền Ngũ Thù này chính là học phí của ngươi, còn bọn họ thì không cần."
Tô Vân nhận lấy mấy đồng tiền kia.
Cầu Thủy Kính nhìn hắn với Hoa Hồ cùng an táng Dã Hồ tiên sinh và chôn cất đám hồ yêu của thôn Hồ Khâu. Nơi đây có không ít hồ ly là bạn học của bọn họ. Hoa Hồ và mấy tiểu hồ ly kia không kìm được khóc lóc một hồi.
Bọn họ trở lại trường tự. Cầu Thủy Kính liếc nhìn Tô Vân và bốn con hồ ly một cái, nói.
- Thứ Dã Hồ tiên sinh dạy các ngươi chính là Phu Tử Dưỡng Khí thiên, phải không? Các ngươi học được mấy năm rồi?
Tô Vân gật đầu.
- Ta học được sáu năm.
Hoa Hồ đáp.
- Ta học được bảy năm.
Ba tiểu hồ ly kia thì cũng học được hai, ba năm rồi.
Cầu Thủy Kính lạnh nhạt nói.
- Mặc dù Phu Tử Dưỡng Khí thiên là công pháp dưỡng khí chính thống, nhưng thế gian há có loại tài liệu giảng dạy nào mà năm ngàn năm không thay đổi? Mà thời đại ngày nay, mười năm không đổi đã coi như lạc hậu. Ta đi tới vùng thôn quê, phát hiện giữa các hương trấn như cách nhau cả nghìn năm vậy!
Ông lắc đầu, nói tiếp.
- Thứ ta muốn dạy các ngươi là công pháp Trúc Cơ nền tảng nhất và mới nhất trong quan học ở kinh thành, Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên.
Lấy trời đất làm lò, tạo hóa làm thợ, âm dương làm than, vạn vật làm đồng.
Những câu trên chính là cương lĩnh chung của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên.
Phu Tử Dưỡng Khí Thiên vốn dùng cách thức đơn giản nhất để ôn dưỡng nguyên khí, tuy nó đơn giản và dễ bắt đầu, nhưng muốn tu luyện tới mức uyên thâm thì rất khó.
Còn Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên chính là coi cơ thể của mình thành trời đất, cất chứa lò lửa, kích phát tiềm năng tạo hóa, lấy khí âm dương trong cơ thể làm than, lục phủ ngũ tạng và gân cốt máu huyết làm đồng, luyện ra nguyên khí hùng mạnh.
Loại công pháp dưỡng khí này tuy phức tạp nhưng lại cực kỳ hữu hiệu, tốc độ tu luyện phải nói gấp Phu Tử Dưỡng Khí thiên không biết bao nhiêu lần.
Nền tảng của đám người Tô Vân vốn mỏng yếu, lại thêm Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên thực sự khá sâu xa ảo diệu, mặc dù được bậc đại sư như Cầu Thủy Kính dạy dỗ thì ông cũng mất năm sáu ngày mới làm cho bọn họ tạm coi như nhập môn, học được quyển thượng của Dưỡng Khí thiên.
Trong đó, Hoa Hồ học nhanh nhất, hắn có nền tảng Phu Tử Dưỡng Khí Thiên nên bắt đầu khá dễ dàng. Ba tiểu hồ ly khác xếp thứ hai, chỉ có mình Tô Vân là học chậm nhất. Mắt hắn không nhìn thấy gì, Cầu Thủy Kính đành phải tay nắm tay dạy hắn hết lần này qua lần khác, cực kỳ vất vả.
Cũng may, dù tốc độ học tập của Tô Vân chậm, nhưng đầu óc linh hoạt, suy một ra ba, ngược lại hắn là người có kiến giải sâu sắc nhất về Hồng Lô Thiện Biến.
Mấy ngày nay, Tô Vân mời Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly khác về Thiên Môn trấn ở, nhưng bọn họ lại cực kỳ sợ hãi Thiên Môn trấn, thà rằng ở lại trong trường tự.
Tô Vân lại mời Cầu Thủy Kính tới Thiên Môn trấn, nhưng Cầu Thủy Kính cũng uyển chuyển từ chối, thiếu niên đành phải thôi.
Sáng sớm hôm đó, Cầu Thủy Kính dẫn một người và bốn hồ ly nghênh đón mặt trời hô hấp thổ nạp. Đột nhiên Cầu Thủy Kính cảm thấy bên người dường như có thêm một mặt trời nhỏ, không khỏi mở mắt ra nhìn, chính là vị trí chỗ Hoa Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận