Lâm Uyên Hành
Chương 14: Hồng Lô Thiện Biến, Tạo Hóa Làm Công (2)
Cầu Thủy Kính thầm gật đầu, gặt hái tinh khí của mặt trời, lấy bản thân làm lò rèn luyện cơ thể, bồi dưỡng nguyên khí, đây đúng là dấu hiệu tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ nhất.
Hoa Hồ có thể tu luyện được đến bước này chỉ trong năm sáu ngày, coi như rất tài giỏi nếu so với đám sĩ tử.
Cầu Thủy Kính xem xét ba hồ ly khác. Ba tiểu hồ ly này tuy căn cơ mỏng yếu, nhưng tiến triển cũng không chậm, không lâu nữa cũng sẽ tu thành tầng thứ nhất.
Ông lại xem xét sự tiến triển của Tô Vân, khẽ nhíu mày lại.
Tuy Tô Vân có kiến giải khá sâu về Hồng Lô Thiện Biến, nhưng dù sao hắn cũng là người mù, có thể học được lý thuyết, nhưng cơ thể phải nắm giữ được nữa, cần phải nỗ lực cố gắng gấp người khác mấy lần mới được.
Vả lại sự chậm rãi trong tốc độ tiến triển cảnh giới tu hành của Tô Vân có chút ngoài dự liệu của ông.
Dựa theo suy đoán của ông, vì tật ở mắt nên tốc độ học của Tô Vân chậm nhất, nhưng tốc độ tu luyện nên nhanh nhất mới đúng, nào ngờ Tô Vân lại là người chậm nhất.
Cầu Thủy Kính thầm than một tiếng.
- Ta đã đặt kỳ vọng quá cao vào hắn. Ngay cả hồ yêu cũng có thể tu thành tầng thứ nhất trong thời gian ngắn, nhưng hắn lại không cách nào làm được, ảnh hưởng của đôi mắt mù tới hắn quá lớn.
Ông lại không biết rằng nguyên khí đang hừng hực vận hành trong cơ thể Tô Vân, nhưng mỗi lần chuyển đến đôi mắt của hắn thì lại nảy sinh dị trạng.
Nguyên khí của Tô Vân chảy vào trong mắt, đôi mắt vốn tối om lại đột nhiên "nhìn thấy" đồ vật!
Ở "trước mắt" hắn, Thiên Môn đột nhiên xuất hiện!
Ngoài Thiên Môn, còn có tám tháp cổng triều thiên nguy nga to lớn!
Phía sau Thiên Môn và tám tháp cổng là một vùng biển rộng lớn mênh mông.
Tháp cổng ở Thiên Môn trấn đã không còn nữa, đương nhiên tám tháp cổng triều thiên này không phải tháp cổng của Thiên Môn trấn, mà là dấu ấn khắc trong mắt Tô Vân.
Điều kỳ quái chính là, tám tháp cổng triều thiên này lại đang hút nguyên khí của Tô Vân!
Tám tháp cổng hệt như tám cái động không đáy.
Tháp cổng đang không ngừng hút lấy nguyên khí của Tô Vân, làm cho hắn mãi không thể tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ nhất.
Cầu Thủy Kính không ngờ rằng đôi mắt của Tô Vân lại xảy ra loại biến hóa này, thay vào đó ông cho rằng hắn chỉ có ngộ tính tốt, chứ tư chất bình thường.
Còn Tô Vân thì cho rằng loại tình huống này chính là để chữa trị đôi mắt của hắn, cho nên không có nói dị trạng xuất hiện trong lúc tu luyện này cho Cầu Thủy Kính, thế nên mới khiến Cầu Thủy Kính hiểu lầm.
Chờ khi bài giảng buổi sáng kết thúc, Cầu Thủy Kính có ý định rời đi.
Dù sao ông là tiên sinh tư thục, còn rất nhiều sĩ tử của các gia đình môn phiệt ở Sóc Phương thành đang chờ ông tới giảng bài, không thể nán lại Thiên Thị viên quá lâu.
Ông truyền thụ trọn vẹn quyển hạ của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho đám người Tô Vân, rồi lập tức lên đường rời đi.
- Vân, thiên hạ hôm nay, hàn môn khó xuất quý tử. Tại sao?
Tô Vân đi đưa tiễn, Cầu Thủy Kính chần chừ một lát, rồi vẫn ân cần dạy bảo.
- Con cháu hàn môn, mặc dù có quan học của quốc gia, học chung với con cháu sĩ tộc, trông thì có vẻ công bằng, nhưng con cháu sĩ tộc có tiền có quyền, mà ngoài quan học ra thì con cháu sĩ tộc còn có tư thục. Ngươi ở quan học có thể học đến một, thì con cháu sĩ tộc có thể học đến hai ba bốn năm ở tư thục rồi. Bởi vậy sự chênh lệch về học thức giữa con cháu hàn môn và sĩ tộc không ngừng cách xa.
Tô Vân bước đi theo ông, nói.
- Ta nghe nói học trò nghèo học hành khắc khổ, có thể trở nên nổi bật...
- Sai to! Có tư thục ở đây, học trò nghèo tuyệt đối không thể khắc khổ hơn sĩ tộc được! Những thứ quan học dạy đều là thứ cẩu thả, nhưng ở tư thục, bọn họ có thể mời được những người thầy như ta!
Cầu Thủy Kính nói.
- Con cháu sĩ tộc còn chăm chỉ nỗ lực hơn con cháu hàn môn nhiều! Khi quan học tan học, trẻ con thôn quê chạy đi chơi đùa thì con cháu sĩ tộc vẫn đang học hành trong trường tư thục! Quan học nghỉ, con cháu hàn môn nghỉ ở nhà, còn con cháu sĩ tộc cũng đi học trong tư thục! Nguyên Đế phổ biến thúc đẩy quan học chính là hy vọng mọi người sẽ ngang hàng trong giáo dục, không phân biệt hàn môn hay sĩ tộc. Nhưng từ Nguyên Đế tới giờ đã qua trăm năm, giáo dục kỳ thực đã bị lũng đoạn bởi sĩ tộc. Trẻ con hàn môn không có tiền tới trường tư thục, mà đến quan học thì không học được tri thức mới, sự phân hóa giai tầng ngày càng nghiêm trọng. Con đường để hàn môn lên chức, cá chép hóa rồng đã ngày càng thu hẹp.
Ông dừng bước, quay người lại, chân thành nói.
- Mà vùng thôn quê lại càng nghiêm trọng hơn. Vân, ngươi xuất thân bần hàn, tư chất không tệ, ngộ tính cũng rất tốt, ngươi ở lại nông thôn chỉ bị mai một. Ngươi nhất định phải vào thành để học! Nhưng mặc dù ngươi có vào trong thành, chỉ vào quan học thì ngươi cũng không cách nào trở nên nổi bật được. Ngươi còn cần vừa theo quan học, vừa học ở tư thục nữa.
- Có điều, cho dù ngươi có học giống sĩ tử, học vấn của các ngươi như nhau, ngươi cũng chưa chắc có thể cá chép vượt long môn. Bởi vì con cháu sĩ tộc còn có gia thế hiển hách, nhân mạch rộng khắp. Mà tất cả những thứ đó, cần ngươi bỏ ra mười mấy năm, thậm chí vài thập niên theo đuổi. Điều này có công bằng không?
- Không công bằng, nhưng nó lại công chính! Bởi vì đấy là di sản tổ tông bọn họ đã phấn đấu rồi để lại, bọn họ kế thừa di sản của tổ tông là điều đương nhiên. Một sĩ tử hàn môn, không có căn cơ, không có gia thế, cũng không có nhân mạch, muốn trở nên nổi bật, như vậy ngươi chỉ còn cách là có được ưu điểm mà người khác không có.
Cầu Thủy Kính vỗ vỗ bả vai của cậu học trò, nói lời thấm thía.
- Đó chính là dã tính. Cái dã tính nơi thôn quê. Cái dã tính mà sĩ tử trong thành không có được!
Tay áo ông bay phất phới, ông bước đi, giọng nói truyền lại từ nơi xa.
- Trong thành chính là một lò lửa trời đất lớn, chỗ nào cũng đầy tranh đấu và kỳ ngộ. Ngươi chỉ có thể giữ lấy dã tính, dùng dã tính làm âm dương, lấy phấn đấu làm than để đốt lò lửa, cướp tạo hóa, như vậy mới có thể nhảy ra khỏi giai tầng đã bị cố định hóa, vượt qua ranh giới, phi thăng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận