Lâm Uyên Hành

Chương 30: Lòng Người Hiểm Ác Còn Hơn Cả Yêu Quái (2)

Dương Thắng mặc kệ bọn họ, cười nói.
- Học đệ giết chết Đồng Phàm, đã tạo ra một sự quấy nhiễu rất lớn cho ta, nhưng nguy cơ cũng là nguy hiểm và cơ hội. Ngươi giết Đồng Phàm, ta đã biết cơ hội của ta đã đến. Chỉ cần giao học đệ ngươi cho Đồng gia, ta chẳng những không lo cơm áo gạo tiền, thậm chí còn có thể lên như diều gặp gió, trở thành kẻ đứng trên người khác!
Tô Vân quay người lại, nói.
- Học huynh, tiên sinh của quan học và Thủy Kính tiên sinh không dạy ngươi đạo lý làm người sao?
Dương Thắng hơi ngẩn ra, rồi bật cười nói.
- Một kẻ không theo học chính quy, được một con hồ ly hoang dã dạy như ngươi mà cũng xứng nói tới đạo lý làm người với ta?
Tô Vân nghiêm mặt nói.
- Ta nghe nói sau khi con người chết, tính linh sẽ bất diệt, bám vào người của đám muông thú mà hóa thành yêu. Cho nên yêu cũng có khả năng là người. Ta lại nghe nói yêu chết rồi, tính linh bất diệt, cũng có khả năng bám vào thân người, cho nên, kẻ khoác da người chưa chắc đã là người.
Dương Thắng tỏ ra châm chọc, vận chuyển Hồng Lô Thiện Biến trong cơ thể, thản nhiên nói.
- Học đệ, ngươi lớn lên ở nơi yêu ma quỷ quái này, trải qua những ngày tháng ăn tươi nuốt sống, mà ngươi lại còn dạy ta cách làm người? Thật buồn cười!
Trong một khoảnh khắc Hồng Lô Thiện Biến của hắn ta tăng lên tới cực hạn, thẳng lên tầng thứ sáu!
Hắn ta quan tưởng ngạc long, nguyên khí trong cơ thể phát ra lôi âm ngạc long, đinh tai nhức óc!
Khí thế của hắn ta ngày càng mạnh, khí huyết trong cơ thể cũng ngày càng dày. Nguyên khí và máu đang chảy đã hình thành nên hình xăm ngạc long trên da mặt. Mà hình xăm ngạc long kia lập tức rời khỏi cơ thể hắn, hình thành ảo ảnh một con ngạc long dài tới một trượng sáu một trượng bảy ở phía sau hắn ta!
Con ngạc long này lắc đầu quẫy đuôi, trông rất sống động!
Khóe mắt Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly giật loạn, có chút không biết nên làm gì.
Dương Thắng quá mạnh, hắn ta đã tu luyện Ngạc Long Ngâm tới loại thành tựu thứ ba, khí huyết hiển hóa.
Con ngạc long ở phía sau hắn ta chính là do khí huyết phóng ra ngoài hiển hóa thành ngạc long!
Khi hắn ta ra tay, con ngạc long sau lưng hắn cũng sẽ tấn công cùng với hắn!
Thậm chí con ngạc long do khí huyết hiển hóa còn có thể hợp thể với hắn ta, làm cho mỗi một chiêu một thức của hắn có uy lực tăng lên gấp bội.
Dương Thắng không phải người mà bọn họ có thể ứng phó được.
Tô Vân chậm rãi nhắm mắt lại, dò hỏi.
- Học huynh, ta muốn hỏi một chút, làm sao ngươi lại biết thôn Hồ Khâu? Lần trước theo Thủy Kính tiên sinh hẳn là lần đầu tiên ngươi tới đây chứ? Lúc ấy đã tối muộn, ngươi không có khả năng thấy rõ những nơi xung quanh trường làng được.
Hoa Hồ ngẩn ra, quay sang nhìn Tô Vân với ánh mắt nghi hoặc.
Tô Vân lại nói tiếp.
- Thủy Kính tiên sinh bảo các ngươi quay về Sóc Phương, ngươi lại càng không có khả năng biết nơi đây có thôn Hồ Khâu. Bây giờ là ban đêm, mà ngươi có thể lập tức mò tới nơi đây. Điều này chứng tỏ, lúc Thủy Kính tiên sinh bảo ngươi quay về Sóc Phương, ngươi không hề đi.
Dương Thắng cười.
- Học đệ thật thông minh, Thủy Kính tiên sinh bảo bọn ta về trước, nhưng lúc ở chợ quỷ ta lại gặp được người quen, chính là Đồng Phàm. Gia thế nhà ta thấp kém, không có địa vị gì, bình thường khó mà gặp được bậc công tử thế gia này. Cơ hội này rất hiếm có, làm sao ta có thể bỏ qua?
Dương Thắng nhìn thôn Hồ Khâu phía sau Tô Vân, cười nói.
- Vả lại đồng hành với Đồng Phàm còn có các công tử và tiểu thư các thế gia khác, vì vậy ta đã ở lại.
Tô Vân hỏi.
- Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thắng thản nhiên đáp.
- Các công tử tiểu thư của thế gia đại phiệt giàu kiến thức, có thứ tốt gì mà bọn họ chưa thấy, có gì hay ho mà chưa từng chơi. Chút bản lĩnh của ta khó mà nhập mắt xanh bọn họ, nên chỉ cùng bọn họ chơi đùa mà thôi.
Hắn ta mỉm cười.
- Khắp Thiên Thị viên này đầy rẫy yêu ma quỷ quái, các công tử tiểu thư thế gia đều thích săn thú, vả lại làm thế còn thể hiện cái đại nghĩa hàng yêu trừ ma. Cho nên bọn ta tìm kiếm khắp nơi, rồi tìm được tới nơi đây.
Hoa Hồ nức nở một tiếng, nước mắt lập tức rơi.
Tô Vân nói.
- Học huynh, ngươi đã gặp Dã Hồ tiên sinh, cũng biết Thủy Kính tiên sinh rất kính trọng Dã Hồ tiên sinh. Khi ngươi tới thôn Hồ Khâu này thấy được Dã Hồ tiên sinh, ngươi hẳn nên khuyên can bọn họ.
- Ta không hề làm thế.
Dương Thắng lắc đầu.
- Ta thật nhận ra lão hồ ly kia, nhưng các công tử tiểu thư đang hào hứng, ta nói lời ngăn cản chẳng phải làm bọn họ không vui? Ta lấy lòng bọn họ còn không kịp, sao có thể làm ra loại chuyện phá bầu không khí như vậy được? Các công tử tiểu thư chơi vui vẻ thì mới dìu dắt ta được.
Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly cắn chặt răng nhìn chằm chằm Dương Thắng, cơ thể càng căng cứng.
- Cho nên ta chẳng những không được làm người ta mất hứng, mà còn phải khiến bọn họ tận hứng mới được.
Ánh mắt Dương Thắng đầy lạnh lùng, từ từ lướt qua Tô Vân và mấy tiểu hồ ly.
- Làm sao thì mới có thể tận hứng? Đương nhiên là cùng chung niềm vui với bọn họ, cùng nhau hàng yêu trừ ma. Cho nên ta cũng ra tay giết vào con hồ yêu.
Hắn ta lạnh nhạt nói.
- Học đệ, sau khi ngươi giết Đồng Phàm, dẫn một con hồ ly rời khỏi chợ quỷ, ta nhìn thấy con hồ ly kia đã biết ngươi sẽ tới chỗ này. Học đệ, ngươi cũng sẽ trở thành món quà để ta tranh công xin Đồng gia ban thưởng đi!
Còn chưa dứt lời, lôi âm trong lồng ngực hắn ta đã ầm ầm chấn động, đinh tai nhức óc!
Dương Thắng vừa sải bước ra, khí huyết dầy đặc, hệt như ngạc long lao ra khỏi đầm lầy, hung ác vồ tới Tô Vân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận