Lâm Uyên Hành
Chương 5: Chuông Vàng Tính Giờ, Hỏi Thiên Hạ Xuân Thu (1)
Nụ cười trên mặt cậu thiếu niên tên Tô Vân kia tuy rực rỡ tỏa nắng nhưng trong chợ quỷ dày đặc âm khí này lại có vẻ âm trầm và khủng bố gấp bội.
Một cậu thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa còn bị mù, ấy thế mà lại cùng đám hồ yêu đi học với một con hồ ly già!
Theo hồ yêu đi học thì thôi, mấu chốt là hắn làm thế nào vào được Thiên Môn, chạy tới chợ quỷ này?
Nên biết rằng chợ quỷ Thiên Môn sừng sững giữa trời cao, người bình thường căn bản không nhìn thấy đường lên Thiên Môn, càng đừng nói tới chuyện bước vào chợ quỷ sau Thiên Môn.
Một tên nhóc mù sao lại có thể đi lên bầu trời đến được nơi đây?
Nếu hắn tiến vào chợ quỷ từ Thiên Môn, như vậy chắc chắn không thể giấu được ánh mắt của đám người Cầu Thủy Kính, nhưng nếu như không phải bước qua Thiên Môn để vào chợ quỷ, chẳng lẽ còn một con đường khác để bước vào đây?
Và điều kỳ dị hơn nữa là, hắn lại có thể bày quầy hàng trong chợ quỷ giống hệt các quỷ thần!
Chẳng lẽ, hắn vốn chẳng phải người sống?
Nếu hắn là người sống, quỷ thần nơi chợ quỷ sao có thể dễ dàng để cho hắn bày quầy hàng ở đây?
Nhưng nếu hắn là người chết, thì sao lại xuất hiện sống động trước mắt mọi người?
Đám sĩ tử chỉ muốn bắt tên nhóc đang nở nụ cười vô hại kia tới đây rồi nghiên cứu cho rõ!
Nhưng đúng lúc này, một sĩ tử đột nhiên hiểu ra, thất thanh kêu lên.
- Ta biết rồi, hắn là nhân ma!
Lời này vừa thốt ra, đến cả Cầu Thủy Kính cũng không khỏi chấn động toàn thân.
Nhân ma!
Tính linh bám vào cơ thể người, hóa thành ma mất đi nhân tính!
Thiếu niên tên Tô Vân này, đầu tiên đi học cùng với hồ yêu, hiện giờ lại xuất hiện trong chợ quỷ, bất kể quỷ thần hay hồ yêu đều không coi hắn là ngoại tộc, chẳng lẽ hắn thật sự là nhân ma vô cùng tà ác?
Cầu Thủy Kính đột nhiên hạ nhỏ giọng nói.
- Trong chợ quỷ Thiên Môn còn một quy tắc thứ tư: Lo cho tốt chuyện của mình, tuyệt đối đừng hỏi nhiều chuyện khác! Có đôi khi can dự vào quá nhiều chuyện, sẽ chết.
Trong lòng đám sĩ tử nghiêm nghị, chợ quỷ Thiên Môn hẳn không có quy tắc thứ tư, chẳng qua Cầu Thủy Kính lo cho sự an nguy của bọn họ nên mới bảo bọn họ đừng có xen vào chuyện của người khác.
- Là tiên sinh đến từ trong thành sao?
Thiếu niên mù cười hỏi.
- Đúng vậy.
Cầu Thủy Kính nhìn thiếu niên kia với ánh mắt sâu sắc, đáp lời.
Ông hơi ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.
- Hắn không phải nhân ma.
Ông đã nhìn thấy tính linh thần thông của Tô Vân.
Tính linh thần thông của Tô Vân rất nhẹ, rất mờ nhạt, thiên nhãn của đám sĩ tử không thể nhìn ra, Cầu Thủy Kính cũng phải nhìn thật kỹ thì mới thấy được nó.
Thần thông của Tô Vân khá kỳ quái, giống như một chiếc chuông vàng đang không ngừng xoay tròn.
Chiếc chuông vàng này trông không giống những chiếc chuông bình thường, mà hệt như do những chiếc vòng khác biệt móc vào nhau, giữa các vòng dường như có kết nối bởi bánh răng.
Vòng của tầng trên bánh răng lớn, tầng dưới bánh răng nhỏ, điều này khiến tốc độ xoay của tầng dưới nhanh hơn tầng trên rất nhiều.
Mà chiếc chuông vàng này có tất cả bảy tầng.
Tầng thứ nhất gần như đứng im bất động, tầng thứ hai xoay cực kỳ chậm rãi, tốc độ xoay tròn của tầng thứ ba thì nhanh hơn tầng thứ hai mười lần, nhưng cũng rất chậm.
Tầng thứ tư của chuông lại nhanh hơn tầng thứ hai mười lần, nhưng vận tốc xoay cũng không được nhanh.
Đến tầng thứ năm, tốc độ chuyển động của nó mới đạt mức có thể dễ dàng phát hiện.
Tốc độ của tầng thứ sáu nhanh hơn tầng thứ năm ba, bốn trăm lần. Mà vận tốc xoay của tầng thứ bảy lại gấp tầng thứ sáu ba bốn trăm lần, chỉ trong nháy mắt mà nó có thể xoay tròn hơn mười vòng!
- Đây là...
Cầu Thủy Kính vạn phần kinh ngạc, lập tức đoán ra tác dụng của tính linh thần thông của Tô Vân.
- Chuông vàng của hắn dùng để tính thời gian, tầng thứ nhất là năm, tầng thứ hai là tháng, tầng thứ ba là ngày, tầng thứ tư là giờ, tầng thứ năm là phút, tầng thứ sáu là giây, tầng thứ bảy là tích tắc.
Ông tỏ vẻ suy tư.
- Mục đích của hắn, ta đã biết rõ rồi. Hắn mượn tầng tầng vạch trên chuông vàng để tính toán xem mình đã đi đến chỗ nào. Chỉ là người bình thường căn bản sẽ không dùng tích tắc để tính thời gian, dùng giây đã đủ rồi.
Người có đôi mắt không nhìn thấy gì, việc đi lại rất bất tiện, cần có người dắt hoặc dùng quải trượng thăm dò phía trước. Mà cậu thiếu niên Tô Vân này lại không dùng quải trượng, cũng không có ai dẫn đường cho hắn.
Sở dĩ hắn có thể hành động tự nhiên, đó là vì hắn biết rõ địa lý bốn phía.
Chỉ biết rõ địa lý còn chưa đủ, hắn nhất định phải có vạch thời gian, thời gian sử dụng và tốc độ bước đi của mình để phán đoán xem mình đã đến nơi nào.
- Hắn sử dụng tích tắc để tính thời gian, cho thấy mỗi một hành động của hắn đều vô cùng chính xác! Ở nơi hắn quen thuộc, hắn tuyệt đối không có khả năng đi nhầm!
Cầu Thủy Kính nghĩ tới nhiều hơn, nếu dùng chuông vàng để chiến đấu, như vậy mỗi một động tác của thiếu niên Tô Vân này sẽ vô cùng chính xác, không lãng phí dù chỉ chút ít sức mạnh!
- Tuổi còn trẻ mà đã có thể tu luyện ra tính linh thần thông đạt tới cảnh giới Uẩn Linh, tư chất của hắn thật bất phàm. Chỉ tiếc hắn là người mù. Người mù mà muốn học thứ gì, phải nói rằng khó hơn người khác không biết bao nhiêu lần.
Cầu Thủy Kính thầm than một tiếng, ở trong lòng ông, Tô Vân là kẻ có thể đào tạo bồi dưỡng, thậm chí có tư chất còn xuất sắc hơn đám sĩ tử phía sau, nhưng đôi mắt mù này cho thấy dù tư chất của Tô Vân có tốt đến mấy cũng không thể đạt được thành tựu gì.
- Chiếc chuông vàng này tinh vi như thế, hắn làm thế nào mà tu luyện ra bậc tính linh thần thông này?
Trong lòng Cầu Thủy Kính lại có chút tò mò.
Chiếc chuông vàng phức tạp như thế, tỉ mỉ chính xác tới cực điểm, không chấp nhận dù chỉ một sai lầm nho nhỏ, cho dù quan chức chưởng quản lịch pháp của triều đình cũng chưa chắc có thể tu luyện nên dạng tính linh thần thông như vậy, huống chi là một đứa bé?
Ông càng lúc lại càng tò mò về thiếu niên tên Tô Vân này.
- Tô Vân, Thiên Môn trấn ở Thiên Thị viên, mười ba tuổi, năm bảy tuổi gia đình xảy ra biến cố. Bảy tuổi, cũng chính là sáu năm trước. Sáu năm trước Thiên Môn trấn...
Sắc mặt Cầu Thủy Kính biến đổi, ông lại liếc Tô Vân một cái rồi dẫn đám sĩ tử đi sâu vào trong chợ quỷ.
Chợ quỷ rất lớn, từng có không ít người định tìm tới cuối của chợ quỷ, nhưng không ai có thể thăm dò hết nơi này chỉ trong một đêm.
Lần này Cầu Thủy Kính cũng định thăm dò chợ quỷ, nhưng sau khi gặp phải Tô Vân, ông đã không còn tâm tình này nữa.
Ông tìm tới tính linh của đại nhân vật kia, làm cho đám sĩ tử lần lượt tiến lên hỏi di nguyện của đại nhân vật. Còn ông thì đứng một bên im lặng nghe tính linh của đại nhân vật thuật lại di nguyện của mình, lòng vô cùng bùi ngùi.
Ông có quen vị đại nhân vật này, chẳng những quen biết, mà năm đó hai người cũng có mối giao tình khá sâu, thậm chí có thể gọi chí hữu.
Sau đó vì một chuyện nhỏ mà cả hai phát hiện ra lý niệm của hai bên khác biệt, dần mới xa lánh nhau.
Tuy khác biệt về lý niệm, nhưng ông không hề có lời oán hận nào đối với vị đại nhân vật này, lòng chỉ có sự tôn trọng, cho nên ông mới có thể dẫn đám sĩ tử tới đây để hoàn thành tâm nguyện chưa xong của ông ấy.
- .. Bảo vật này của ta tên Bút Phù Thế Duyên Hoa, là thứ ta luyện cả đời. Muốn lấy bảo vật này, chỉ có một yêu cầu, thề sống chết đền ơn nước.
Cầu Thủy Kính nghe tính linh của đại nhân vật nói ra lời này, trên mặt thì nở nụ cười mà trong lòng lại có chút chua xót.
Vị chí hữu này của ông dù chết cũng không buông bỏ được đất nước.
Hai người bọn họ đều lựa chọn con đường cứu quốc, tuy mục đích giống nhau, nhưng cách thực hiện lại khác hẳn, cũng bởi khác biệt về lý niệm mà đã đẩy bọn họ mỗi người đi một ngả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận