Lâm Uyên Hành
Chương 47: Đám Mây Ngờ Vực Trên Trấn Nhỏ (1)
Trong lòng hắn ta cũng có nghi hoặc giống Hồ Bất Bình, hiển nhiên học vấn của nho sĩ Đồng Hiên thua kém Dã Hồ tiên sinh không biết bao nhiêu, mà nho sĩ Đồng Hiên đều có bản lĩnh như vậy, huống chi Dã Hồ tiên sinh?
Nhưng Dã Hồ tiên sinh đã chết rồi, thôn Hồ Khâu cũng bị tàn sát.
- Kinh điển cựu thánh, chỉ giảng về học, chứ không giảng về hành.
Tô Vân bên cạnh vẫn đang cố gắng thu khí huyết của mình hòng đưa giao long khí huyết vào trong cơ thể, nói.
- Mặc dù học vấn của Dã Hồ tiên sinh cao thâm, nhưng ông không biết cách sử dụng nó.
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chớp lóe tia sáng âm u.
- Vả lại Thủy Kính tiên sinh có nói, tuyệt học của cựu thánh đã lạc hậu so với thời đại, những gì được dạy trong thành bây giờ đều là tuyệt học của tân thánh. Cho nên chúng ta bắt buộc phải rời khỏi vùng quê, bắt buộc phải vào thành!
Tâm tình của Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly có chút trĩu nặng, bọn họ là hồ yêu, vừa sợ hãi lại vừa hướng tới chốn thành thị.
Bọn họ có bản năng sợ hãi người trong thành, thôn Hồ Khâu chính là bị người trong thành tàn sát giết hại, nhưng bọn họ cũng hướng tới cuộc sống nơi đó.
Giả dụ như những hồ yêu bọn họ mà không vào trong thành, không học được tuyệt học mới nhất, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta giết sạch.
Tô Vân vừa mới thu khí huyết lại, sắc mặt đột nhiên biến hóa, vết thương cũ trên người hắn lại nổ tung, khí huyết trào ra từ miệng vết thương, xì xì phun ra!
Giao long khí huyết nhập vào cơ thể, khí huyết cuồng bạo tăng thêm trong cơ thể đã vượt quá giới hạn mà cơ thể hắn có thể tiếp nhận!
Hắn có thể tu luyện nên loại thành tựu thứ ba của Giao Long Ngâm, khí huyết hiển hóa để hóa thành giao long, là vì hắn đã đánh cắp mây khí huyết của Toàn Thôn Cật Phạn, dùng nó để làm lớn mạnh khí huyết của mình, khiến nguyên khí và máu của hắn tăng vọt lên.
Nhưng mấu chốt là tu vi của hắn được tăng lên, cơ thể lại không được tăng theo lên.
Thiên địa trong cơ thể hắn không chứa được nhiều khí huyết như vậy, lò lửa thiên địa trong cơ thể bị nhồi đầy căng ra vang lên tiếng ù ù, dường như sắp nổ bung!
Vì tìm đường ra mà khí huyết dư thừa đã bị bài xuất ra khỏi cơ thể hắn qua vết thương cũ. Theo việc chảy mất khí huyết, con ngươi trong mắt hắn cũng dần thu nhỏ lại, sắp bị bóng của tiên kiếm che lấp!
- Thảo nào Thủy Kính tiên sinh nói cho ta rằng phải tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ sáu thì mới có thể chữa khỏi đôi mắt này!
Sắc mặt Tô Vân buồn bã, để mặc khí huyết dư thừa bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Tầm nhìn của hắn cũng dần tối xuống, rồi quay trở lại bóng tối.
- Nhưng mà ta đã đạt được loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, sau này việc tu hành Hồng Lô Thiện Biến sẽ càng nhanh hơn.
Thiếu niên ngẩng đầu, dưới chân là tiếng sấm rền vang.
- Ta sẽ nhanh chóng tu thành tầng thứ sáu của Hồng Lô Thiện Biến, chữa khỏi đôi mắt này!
Giao long độ kiếp đã dần đến lúc kết thúc, tiếng sấm thưa dần, tầng mây cũng mỏng dần đi.
Sau hừng đông, chỉ thấy một sợi dây thừng lặng lẽ buông thõng xuống trên không trung của Khe Rắn, một con tiểu hồ ly có màu lông như báo ôm một đầu dây lặng lẽ hạ xuống đất.
Tiểu hồ ly vừa chạm chân xuống đất lập tức như làn khói chạy trốn vào trong núi rừng, lặng lẽ nhìn trái nhìn phải.
Một lát sau, con hồ yêu này tìm được mấy khối phân trâu khô từ trong rừng, bèn đi tới dưới một gốc cây già, bới một cái hố rồi chôn phân trâu xuống.
Làm xong xuôi hết thảy, tiểu hồ ly cung kính vái lạy cây già mấy cái, rồi mới đứng lên, thì thầm với gốc cây.
Cây cổ thụ kia đột nhiên rung cành lá, trên thân cây hiện lên một đôi mắt già nua cùng một cái miệng lộ ra từ trên vỏ cây, ồm ồm nói.
- Tiểu tử thôn Hồ Khâu, đừng làm ta ngứa... Tối hôm qua đánh ác quá, mấy lão già Hoàng thôn chết mất hai, ba tên khác chạy trối chết. Ngưu gia trang cũng thương vong nặng nề, sừng trâu đều bị bẻ gãy hết cả. Toàn Thôn Cật Phạn đúng là quá âm hiểm, ngầm thả độc giết chết mười mấy tay tài giỏi của thôn Lâm Ấp, còn độc chết một hòa thượng. Nhưng hắn cũng bị người trong thành bắt được, nói muốn để hắn làm thú cưỡi.
- Địa công, Toàn Thôn Cật Phạn bị người trong thành bắt đi rồi?
Tiểu hồ yêu ngạc nhiên thốt lên.
Con hồ yêu này chính là Ly Tiểu Phàm, vì lanh lợi nhất nên được phái đi tìm hiểu tin tức.
- Bị bắt rồi, nhưng không bị mang đi.
Lão thụ tinh kia đột nhiên rùng mình một cái, hạ nhỏ giọng nói.
- Trong Đọa Long cốc thật sự có chôn một con rồng! Rồng kia biến thành quỷ, bay ra khỏi Đọa Long cốc cứu Toàn Thôn Cật Phạn, hai người trong thành cũng bị thương, vội vàng bỏ chạy.
Ly Tiểu Phàm dò la tin tức xong, đi ra khỏi rừng cây học chim đa đa kêu vài tiếng, rồi giật giật Thần Tiên Tác.
Một lát sau, Tô Vân tuột xuống theo dây thừng, Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt và Hồ Bất Bình cũng trượt xuống theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận