Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 122:

Cuối cùng vẫn không bắt được tức phụ nhà Vương Nhị.

Chờ tới khi đám người Chu Hồng tới nhà Vương Nhị, trong nhà đã không còn bóng người. Y phục, tiền bạc cũng không lấy cứ thế mà bỏ chạy.

Trong lòng mọi người nghẹn lại, chay khắp thôn tìm người, thầm nghĩ nhất định phải bắt được ả nữ nhân lòng dạ hiểm độc đó. Đánh gãy một chân nàng ta, còn ép nàng ta giao bạc ra sung công chia ra bồi thường mọi người.

Nhưng đường trong thôn quá nhiều cũng không biết bà ta chạy đường nào. Mấy người chia nhau ra tìm một hướng nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu.

Mọi người chỉ đành từ bỏ quay về thôn.

Chén cơm đã bị người ta đập mất mọi người cũng không còn tâm trạng nào nuốt nổi chén cơm, lại tụ tập đến nhà thôn trưởng thương lượng đối sách.

Liễu Nha Nhi đã sớm trở về nhà, tức đến mức ăn liền ba chén cơm. Vì loại người này mà đói bụng thì không đáng, nàng phải ăn no mới có thể tiếp tục nghĩ cách kiếm tiền.

Cũng may mấy năm nay Liễu gia vẫn tiếp tục làm nước tương, cách ủ nước tương vẫn chưa có người khác biết, nàng vẫn có thể dựa vào đây kiếm tiền thêm mấy năm.

Tương lai rất đáng mong chờ.

Ít nhiều gì bây giờ nàng cũng coi như xuất thân từ danh môn.

"Viên ngoại gì đó ở huyện thành cũng tới đây, nói tiểu nhi tử nhà hắn năm nay mười tám, năm trước cũng trúng tú tài cố ý tới kết giao với Liễu gia chúng ta."

Chẳng qua nghĩ lại nàng cũng đã mười bốn. Còn có thân phận con gái cử nhân và muội muội của tú tài, đúng là đủ để mấy nhà giàu ở Hoài Dương nhớ thương.

Tiền thị vào phòng tiềm Liễu Nha Nhi nói chuyện, chủ yếu là lo lắng kỳ thi mùa xuân của cha Liễu. Tròng lòng lo lắng nhưng vẫn đổi chủ đề: "Lại có mấy nhà tới tìm ta thăm dò, ta đều lấy cớ Đông Thanh muốn thi được công danh."

Liễu Nha Nhi vỗ ngực: Cũng may!

Băng tuyết tan, vạn vật sinh trưởng. Trong chớp đã đến mùa xuân năm sau.

Liễu Nha Nhi đến thế giới này vốn không có ý muốn thành hôn. Nhưng nãi nãi nàng là người thời đại này, không được thoải mái như người đời sau. Liễu Nha Nhi sợ nãi nãi của nàng sẽ có tư tưởng trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đồng ý chuyện này. Hỏi lại: "Nãi nãi đồng ý rồi sao?"

Lời này là để lấy cớ cho Liễu Đông Thanh.

Liễu Nha Nhi bấm ngón tay tính ngày, còn ba ngày nữa là đến kỳ thi mùa xuân. Cũng không biết cha nàng ở kinh thành như thế nào.

Mấy nhà có uy tín danh dự ở Hoài Dương nếu có nữ nhi đến tuổi chưa gả đều nhìn chằm chằm Liễu Đông Thanh. Chỉ là không nghĩ tới vẫn có người đánh chủ ý lên nàng.

Tiền thị nói xong, thở dài nặng nề. Người ta đều nói con lớn không thể giữ, giữ lại sẽ thành sâu. Không phải bây giờ bà cũng vì chuyện hôn sự của cháu trai cháu gái mà buồn đến mắc bệnh hay sao.

Liễu Nha Nhi biết việc hôn nhân của ca ca nàng bây giờ là chuyện lớn đứng đầu ở Hoài Dương. Tuổi còn trẻ trúng cử tú tài, lại có cha là cử nhân. Cha Liễu đã tới kinh thành thi đình, nếu thi trúng vậy thật sự là tiền đồ vô lượng. Nếu không trúng quay về cũng có thể tìm được một chức quan nhỏ, thanh danh tốt hơn thương nhân rất nhiều.

Liễu Nha Nhi thông minh, lại bóp vai Tiền thị, nói: "Nãi nãi, ca ca cháu mới mười ta, còn chưa tới tuổi cập quan, người không cần quá sốt ruột. Hắn có lòng muốn thi được công danh chính là chuyện tốt. Đến lúc đó thật sự có một ngày như vậy, người còn sợ ca ca không cưới được vợ sao?"

"Sao có thể? Trước khi cha ngươi tới thượng kinh đã từng dặn dò ta, chuyện hôn sự của ngươi đợi hắn trở về làm chủ. Bất kể người nào hỏi thăm chỉ cần từ chối là được."

Tiền thị bị dáng vẻ của cháu gái chọc cười, nói: "Ngươi mới mười bốn, hôn sự sau này để cha ngươi làm chủ, trong lòng ta cũng có thể thoải mái một chút. Nhưng Thanh Nhi đã mười tám, cha ngươi lúc bằng tuổi hắn cũng đã có hắn. Người tới đây có mấy cô nương không tồi, nhưng mỗi lần ta hỏi hắn, hắn chỉ nói muốn thi được công danh trước."

"Ai, chuyện này ta hiểu được nhưng vẫn không nhịn được nhọc lòng. Chỉ sợ chậm trễ, lớn tuổi rồi sẽ không tìm được người tốt."

Đã bận rộn hơn nửa đời người, thật sự không thể ngồi yên nổi. Chỉ cần rảnh rỗi một chút lại nghĩ cái này cái kia. Không bằng tìm chút chuyện cho bà làm cũng để phân tán lực chú ý.

Liễu Nha Nhi lại nói tiếp: "Bây giờ trong nhà không lo ăn không lo mặc, người cũng không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ cần vui vẻ hưởng phúc là được rồi. Nếu người thật sự không nhịn được không bằng tới nhà đại cô chơi mấy ngày đi. Không phải hô qua đại cô nhờ người truyền tin tới để người tới cùng chuẩn bị chuyện thành hôn của biểu ca sao? Dù sao đợt cày bừa vụ xuân một thời gian, người cứ đến nhà đại cô đi."

"Nãi nãi, con cháu có phúc của con cháu, việc hôn nhân đại sự quan trọng nhất là duyên phận, chúng ta có muốn cưỡng cầu cũng không được. Cùng lắm thì chờ thêm ba năm nữa chờ hắn thi xong phủ thí lại nói tiếp. Ba năm sau, ca ca chẳng qua cũng chỉ mới hai mốt, đến lúc đó có thành thân cũng không muộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận