Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 154:
Hán tử kia không thèm nghe lý do thoái thác của Tần Mộc, nói: "Một đấu gạo chỉ có năm văn, một cân nước tương có thể bằng mười đấu gạo sao? Chúng ta cũng không phải kẻ ngốc, tin chuyện ma quỷ coi tiền như rác của ngươi."
Nói xong, hán tử cũng rời khỏi đám người.
Liễu Đông Thanh muốn giữ người lại lý luận cho ra nhẽ, lại bị Tần Mộc cản lại, lắc đầu: "Rượu thơm không sợ hẻm sâu, bất kể hắn nói như thế nào, nước tương của chúng ta để lâu cũng không đổi thành thứ thừa thãi cám bã. Thân thẳng không sợ bóng râm, Đông Thanh ca cần gì phải so đo với hắn."
Cho dù Tần Mộc khuyên bảo một hồi nhưng Liễu Đông Thanh vẫn khó nuốt trôi cơn giận trong lòng. Theo hắn thấy chỉ cần trực tiếp mang nước tương đến tửu lầu là được rồi. Nước tương tốt hay xấu, chưởng quầy chỉ cần nếm thử là biết. Hà tất phải ở chỗ này bị người ta vô duyên vô cớ bôi nhọ."
"Tiểu huynh đệ nói các ngươi là người Hoài Dương?" Trong đám người, có nam tử một trung niên chen vào.
"Đúng vậy!"
Nam tử vui vẻ nói: "Nước tương các ngươi ngươi bán chính là nước tương Bách Vị Lâu Hoài Dương nấu ăn phải không?"
Theo manh mối từ dầu hạt cải, hỏi thăm thêm mới biết hai thứ này đều xuất phát từ Hoài Dương phủ Thuận An. Chờ đến khi hắn tìm được tới Bách Vị Lâu, chưởng quầy lia lại không chịu lộ ra nửa chữ cho hắn biết.
"Hôm nay chỉ mang theo mười cân, nếu ngài muốn mua nhiều có thể trực tiếp tới Sài Tang chúng ta mua nước tương."
Hóa thương vào nam ra bắc mấy chục năm, cái gì có thể mua bán được hay không bán được, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua nghe qua một lần đã biết rõ.
Trong lòng hóa thương mừng thầm, nói: "Không biết hôm nay tiểu huynh đệ mang theo bao nhiêu nước tương, tại hạ cũng không mặc cả sẽ mua lại hết."
Hóa ra nam tử này là người buôn bán vào nam ra bắc. Mấy năm trước trong kinh đột nhiên xuất hiện loại gia vị gọi là nước tương, còn có dầu hạt cải để nấu ăn. Gía cả hai thứ không ngừng tăng cao, nước tương lại càng như vậy.
"Khoan đã!"
"Không dối gạt khách quan, nước tương Bách Vị Lâu dùng đúng là từ nhà ta đưa tới."
"Vậy thì tốt, tai hạ mua trước mười cân này, tại hạ sẽ lập tức cùng hai vị tiểu huynh đệ tới Sài Tang." Hoá thương chỉ cần tưởng tượng đến số tiền mình sẽ kiếm được, chỉ hận không thể lập tức chuyển nước tương đến kinh thành và Giang Nam.
Nhưng giá cao cũng không chút ảnh hưởng đến số lượng nước tương bán ra. Trong kinh không thiếu nhất chính là kẻ có tiền, cái thiếu chính là vật kiếm lạ.
"Chưởng quầy Bách Vị Lâu cũng thật kín miệng, ta hỏi thăm hơn nửa năm cũng chưa nghe được chút tiếng gió. Hôm nay cũng xem như có duyên để ta gặp được ở Vĩnh Bình." Nam tử kia vừa nói dứt lời đã bắt đầu chủ động giới thiệu với Tần Mộc.
Bây giờ thì hay rồi, tới Vĩnh Bình làm chút chuyện lại có thể gặp được chủ nhà làm nước tương.
Người nói chuyện là chưởng quẩy Ngô Việt cư ở đầu phố, có quen biết với Ngô hóa thương hai người cũng từng nói chuyện với nhau vài lần. Người buôn bán từ trước đến nay không có lợi chắc chắn không không làm, họ Ngô vội vàng muốn đến Sài Tang như vậy có lẽ nước tương này bán được lợi nhuận rất nhiều.
Mấy năm trước hắn đã động tâm muốn được chia một chén canh trong vụ buôn bán này, nhưng vẫn luôn không tìm được nơi xuất xứ của dầu hạt cải và nước tương. Năm ngoái bệ hạ mở rộng canh tác cải dầu, hắn mới biết dầu hạt cải đó từ hạt cây cải dầu bình thường ép ra.
Tiểu huynh đệ kia cũng đã nói nước tương có thể để nấu ăn, hắn vốn kinh doanh tửu lầu sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy được?
Hai người Tần Mộc và Liễu Đông Thanh vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng gặp được người tinh mắt biết nhìn hàng liền nói: "Khách quan chờ một lát, ta đi dọn bàn đã."
Tần Mộc quay đầu, một nam từ trung niên bụng phệ đi tới, cười nói: "Ngô tiên sinh rộng rãi chuyên làm chuyện làm ăn lớn, đã nói muốn tới Sài Tang mua bán vậy chi bằng nhường lại vò nước tương này cho tiểu lão nhân ta được không?"
"Cái kia... Tiểu huynh đệ, ta có thể mua hai lạng hay không?"
"Tiểu huynh đệ này bày quán buôn bán, mọi người đều có quyền mua hàng như nhau, sao có thể để một mình ngươi mua hết được?"
Hai người gật đầu.
Liễu Đông Thanh vừa muốn đưa bình cho hóa thương, lại nghe thấy hai chữ "từ từ".
"Chưởng quầy yên tâm, năm nay trong nhà làm rất nhiều nước tương."
"Nếu Lục chưởng quầy đã nói như vậy, tại hạ sao có thể từ chối. Tiểu huynh đệ, vậy vò nước tương này ngươi bán cho Lục chưởng quầy đi."
Một vò nước tương, nhà ngươi hai lượng, nhà ta nửa cân. Chỉ một khắc đã bán hết sạch một vò nước tương. Tần Mộc lấy cân lại, nói: "Không dối gạt các vị, hôm nay ta tới phủ thành vì muốn tìm nguồn tiêu thụ, sau này hẳn sẽ không tới đây bày bán nữa. Nếu mọi người ở phủ thành hay nơi khác muốn mua nước tương, chỉ cần tới thành Sài Tang tìm nước tương Liễu gia."
Không đợi Tần Mộc nói hết lời, mấy người đã quay đi tìm bình.
"Hôm nay ta vốn cũng không mở bình ra bán. Chỉ là mọi người đã ủng hộ sao ta có thể không biết điều mà không bán. Chỉ là ta không mang theo bình đựng, nếu chư vị muốn mua nước tương đành làm phiền mọi người về nhà lấy đồ tới đựng."
Những người này đang làm cái gì, còn muốn cho người khác buôn bán hay không?
"Ngô tiên sinh đã muốn theo ta tới Sài Tang, chi bằng Lục chưởng quầy cũng phía người đi cùng đi, hoặc để Ngô tiên sinh tiện đường mang về giúp. Về phần bình nước tương này bán cho mọi người ở đây có được không?"
"Nếu trong nhà tiểu huynh đệ có nhiều, tiểu lão nhân cũng không ngại nhường một vò." Lục chưởng quầy suy nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Đúng lúc hắn đang ghét bỏ mười cân quá ít, phái tiểu nhị đi theo đến Sài Tang mua nhiều một chút mang về, vừa lúc cũng có thể đưa một ít về quê nhà
Kim Lăng.
"Đúng vậy, tiểu huynh đệ cho ta một cân trước đi."
"Mọi người yên lặng một chút!" Tần Mộc nâng cao giọng hô một tiếng. Đợi mọi người đỡ nhốn nháo, Tần Mộc chắp tay thi lễ vớ hóa thương và chưởng quầy kia trước, mói nói: "Tiểu bối có một cách, hai vị nghe trước có được không?"
Mọi người mồm năm miệng mười xô đẩy đến trước bàn khiến Tần Mộc chỉ biết dở khóc dở cười.
Mấy người vây xem do dự lúc trước cũng nhận ra được thứ này là thứ tốt, bằng không Lục chưởng quầy cũng không ra tay. Nếu là thứ tốt, không có lý nào lại để một mình họ Lục đó ăn mảnh, bọn họ cũng không phải không bỏ ra được năm lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận