Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 168:
Xây học đường trong núi đúng là có chỗ đáng khen. Nhưng điều kiện trong núi không thể so với đồng bằng, giao thông kém không cần phải nói, chỉ nói núi sông ngăn cách với nhau, sinh hoạt cũng có rất nhiều bất tiện.
Cha Liễu chỉ sợ không có phu tử chịu vào trong núi, lo lắng nói,"Chỉ sợ, phu tử chưa chắc chịu đi."
"Con đi!" Liễu Đông Thanh đáp như chém định chặt sắt.
Liễu cha không thể tin tưởng: "Thanh Nhi, ngươi..."
"Cha, chúng ta vốn cũng xuất thân từ nhà nông, chịu khổ mà lớn lên. Nếu thật sự vào núi cũng không quá khó khăn. So với những phu tử khác tuổi con đúng là ít hơn nhưng khi còn nhỏ đã từng từng chạy loạn khắp đồi núi, leo mấy dốc núi cũng không làm khó được ta."
Nhớ tới gương mặt tươi cười của mấy đứa trẻ trong núi, Liễu Đông Thanh lại nói: "Ngày ấy con vào núi, trong mắt những đứa trẻ kia nhìn con có ánh sáng, có khát vọng. Tuy bản lĩnh của con không lớn nhưng dạy chữ cơ bản cho bọn họ vẫn có thể! Cha, con muốn dạy bọn họ đọc sách biết chữ, con muốn một ngày nào đó bọn họ cũng có thể rời khỏi núi lớn, đi ra thế giới bên ngoài."
Trong lòng cha Liễu không bỏ được, nưng vẫn nói một câu: "Được."
Tri huyện đại nhân có ân lớn với bọn họ như vậy, sao bọn họ có thể khiến Huyện thái gia tiêu tốn tiền của?
"Ngươi... Ngươi là nói... Vị kia lúc trước tới núi Bách Mộc chúng ta, là công tử nhà tri huyện đại nhân."
"Trong núi chúng ta không có gì nhiều, chỉ có nhiều cây. Ta là chủ, gỗ xây học đường sẽ có đủ cũng không cần tiền." Thôn trưởng Lục Gia Phá khảng khái nói.
"Có! Là công tử nhà Liễu đại nhân. A, các ngươi có lẽ đều đã gặp Liễu công tử rồi Ta nghe Hạ Khôn nói hắn cùng dại thiếu gia đã từng tới núi Bách Mộc các ngươi." Hạ Huy nhớ lại, hẳn không nhớ lầm. Nếu không cũng không xây học đường trong núi này. Nhất định là do đại thiếu gia đã tới đây, quay về nói với Liễu đại nhân.
Nếu trong nhà có gỗ có thẻ bào trước, chờ thợ thủ công trong huyện tới sơn, sẽ bắt đầu xây dựng. Về phần gỗ là trong huyện bỏ vốn.
Nghe đến dây, trước mắt thôn trưởng Lâm dần hiện lên bóng dáng thiếu niên lang kia. Ông ấy đã nói thiếu niên kia tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chân trên người nhìn như thế nào cũng không giống người bán mặt cho đất. Hắn từng hỏi thiếu niên kia là người phương nào, sao lại đi vào núi. Thiếu niên kia cười nói là tới Sài Tang nhờ cậy người thân, đánh bậy đánh bạ lại đi vào núi Bách Mộc, nhất thời lạc đường lại thêm đi đường mệt mỏi mới vào thôn bọn họ xin miếng nước."
Chuyện xây học đường, khua chiêng gõ mõ truyền ra ngoài.
Lúc trước tới chúng ta Bách Mộc sơn vị kia, là tri huyện đại nhân gia công tử?" Thôn trưởng Lâm kinh ngạc nói chuyện cũng lắp bắp.
Mấy thôn trưởng nghe xong vô cùng vui vẻ, lần lượt dập đầu hướng ra ngoài núi, hô to thanh thiên đại lão gia. Chuyện đọc sách mấy người sơn dã trong núi bọn họ từ trước đến nay đều không dám mong cầu xa vời. Nhưng bây giờ, tri huyện đại nhân lại muốn xây học được trong núi cho bọn họ, đúng là quá may mắn."
Trước khi xây tòa trên sườn núi nhỏ ở núi Bách Mộc, cha Liễu đã phá Hạ Huy đi thông báo cho các thôn trưởng, để thôn trưởng báo cho mọi người biết trong huyện sẽ xây học đường. Nhưng gỗ bên ngoài không chuyển vào được, đành làm phiền mọi người.
Chỉ còn thôn trưởng Lâm đứng lại, nhỏ giọng nói: "Thật sự, sẽ có người đồng ý vào núi dạy học sao?"
Thiếu niên cũng hỏi đến cuộc sống hàng ngày của người trong thôn lại hỏi đến chuyện học tập của mấy đứa trẻ. Khi đó hắn chỉ xem là thiếu niên từ nơi khác đến, chưa từng vào núi nên chỉ đang tò mò một chút.
"Tính thêm cả chúng ta, ta lập tức quay về thông báo với người trong thôn, lên núi chặt cây." Một vị thôn trưởng khác cũng nói.
Không nghĩ tới, thiếu niên đó lại là đại công tử nhà tri huyện đại nhân, bây giờ còn muốn xây học đường trong núi Bách Mộc bọn họ.
"Đúng vậy, đó chính là đại thiếu gia chúng ta. Sau này học đường ở núi Bách Mộc sẽ do thiếu gia tới giảng bài."
Ông ấy thấy gương mặt thiếu niên kia hiền lành, không giống người gian gác. Lại nghĩ đến nơi khỉ ho cò gáy của bọn họ cũng không có gì đáng giá khiến người khác nhớ thương, liền dẫn người vào thôn bọn họ, giữ lại dùng cơm trưa.
Thôn trưởng Lâm nghiêm mặt, lai nhét ty vào trong ngực Hạ Huy: "Trách tội gì? Cũng không phải lãng phí và tiền bạc. chỉ một ít ra dại không có gì đáng giá. Ngươi mang về đi, nếu tri huyện đại nhân muốn trác tôi cứ đến tìm lão nhân ta trách tội là được."
Thôn trưởng Lâm nói một hồi, sau đó mới nói: " Lần trước Liễu công tử tới, nói mấy món rau dại này ăn rất ngon. Làm phiền tiểu ca giúp ta mang về đưa cho liễu công tử."
Một hồi lâu, mới thấy thôn trưởng Lâm khiêng một cái bao tiến vào, giao túi cho Hạ Huy. : "Đây là măng tươi ta mới lên núi đào sớm nay. Còn có mộc nhĩ này đã phơi khô. Lúc nào muốn ăn chỉ cần ngâm một chút là được. Còn có dương xỉ, cải mai đều giống như mộc nhĩ, khi ăn phải ngâm một chút."
"Tiểu ca, ngươi khoan đã, ta đi rất nhanh sẽ trở lại!" thôn trưởng Lâm không đợi Hạ Huy nói gì, đã xoay người về nhà mình.
"thôn trưởng Lâm, này... chuyện này không tốt lắm! Liễu đại nhân thanh liêm nhất, nếu ta đem cái này về, chắn chẵn đại nhân sẽ muốn trách tội ta." Hạ Huy đầy túi quay về
Khó trách, khó trách hắn lại hỏi như vậy, mấy đứa trẻ trong thôn có thể sẽ biết chữ.
Hạ Kuy cười bất đắc dĩ bật cười, chỉ đành nhận hàng. Hắn sợ nếu hôm nay mình không nhận sẽ khó rời khỏi Lâm gia thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận