Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 186:
Liễu Nha Nhi gật đầu, không kịp uống một ngụm nước đã đi theo thôn trưởng Lâm tới núi trồng trà.
Núi hình thang hướng về phía mặt trời, rễ cây và đá vụn bên trên đã sớm dọn sạch đào thành từng hàng.
Liễu Nha Nhi nắm một ít đất núi, dùng tay nghiền nát, hỏi: "Giống trà đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ta đã nói với hai thôn khác rồi chỉ chở đến ngày trồng sẽ đi cắt. Ba thôn chúng ta đều ở núi Bách Mộc, một mảnh rừng này đều thuộc về núi non. Trà trồng trong nhà đều là trà tự nhiên đào từ trong núi về, ta thấy đều cùng một chủng loại." Thôn trưởng Lâm đi theo phía sau Liễu Nha Nhi, cẩn thận báo lại.
"Làm phiền thôn trưởng Lâm!"
Lâm thôn trưởng cười nói: "Không phiền, ta cũng được nhận tiền công mà, phiền ở chỗ nào chứ? Về phần sư phó trồng trà kia chúng ta sợ hắn ở bên này ở không quên, cho nên dựng cho hắn một căn nhà riêng. Hắn cũng không biết đại tiểu thư tới đây hôm nay, hôm trước hắn có nói đã đi lâu muốn về nhà nhìn qua. Lão nhân ta nghĩ cũng đúng, nên để hắn quay về Mộc Dương, có lẽ phải mười ngày nửa tháng mới trở về."
Kiểm tra xong mấy mương đất, Liễu Nha Nhi lại cẩn thận đi về phía chân núi, nói: "Không sao cả, dù sao cũng phải đến cuối tháng mới bắt đầu trồng, đến lúc đó ta lại tới đây một chuyến là được."
Uy hiếp, đúng là uy hiếp!
Thôn trưởng Lâm nhận được câu trả lời như ý muốn, liền đứng lên tươi cười như đứa trẻ nói: "Đại tiểu thư chớ có chê cười lão nhân ta, tuy nói dưới gối nam nhi là hoàng kim, trên quý thiên địa, dưới quỳ cha mẹ, không thể dễ dàng quý trước người khác. Chúng ta nhiều ở sống trong núi sâu, chỉ dựa vào mấy mẫu đất cằn và đi săn mà sống. Nhưng trồng lúa cũng không được mấy hạt, thú vật trong núi cũng càng ngày càng ít, đừng nói ấm no chỉ cần không đói bụng chết, chúng ta cũng đã cảm ơn trời đất."
Liễu Nha Nhi nghĩ thầm, thôn trưởng Lâm này thật sự muốn nàng ở lại trong núi qua đêm.
"Thôn trưởng Lâm, ngài làm gì vậy? Mau, mau đứng lên. Ta chỉ là một tiểu bối không chịu nổi lễ này, ta ở lại là được, ngài mau đứng lên." Liễu Nha Nhi mềm lòng đồng ý, ở một đêm thì ở vậy."
Liễu Nha Nhi biết thôn trưởng Lâm thật sự muốn cảm ơn nàng, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối: "Cảm ơn ý tốt của thôn trưởng, chỉ là thời gian không sợ, chỉ sợ trời tối còn chưa ra khỏi núi."
Liễu Nha Nhi còn muốn từ chối đã nghe thôn trưởng nói: "Con thứ hai nhà ta cùng mấy người trẻ trong thôn tới sau núi đi săn, trước khi bọn họ đi đã nói hôm nay nhất định phải chiêu đãi ngài và Liễu công tử cẩn thận, ngay cả hai thôn khác ta cũng để người đi mới thôn trưởng bọn họ tới đây. Nếu ngài đi rồi, lát nữa bọn họ tới đây không gặp ngài, lão nhân ta biết giải thích như thế nào."
Người ta đều nói lên núi dễ dàng xuống núi khó, núi trà đã chuẩn bị xong lạ có nhiều bậc thang, nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt xuống. Thôn trưởng Lâm nhìn Liễu Nha Nhi đi lại khó khăn, muốn đi lên đỡ nhưng ngại thân phận nên không dám duỗi tay. Xem ra lần sau lên núi phải gọi lão bà tử hoặc con dâu nhà mình đi cùng. Bằng không để thiên kim nhà tri huyện bị ngã xảy ra chuyện ông ấy không đảm đương nổi.
"Chúng ta cũng từng nghĩ tới sẽ rời khỏi núi kiếm ăn, nhưng chúng ta không biết một chữ, sực lực lại không có, biết tới nơi nào kiếm ăn? Cuối cùng vẫn bị vây lại trong núi, có thể sống một ngày thì một ngày. Chỉ là Liễu đại nhân tới Sài Tang, trong lòng có nhớ tới núi Bách Mộc chúng ta, đưa học đường vào núi. Lão nhân ta nghe nói nếu biết chữ viết chữ, có thể vào thành làm trướng phòng tiên sinh, còn có thể viết thư cho người ta, tóm lại vô cùng lợi hại."
"Đại tiểu thư chớ có lo lắng, lúc chúng ta làm nhà cho sư phó cũng đã làm thêm mấy gian, chính là vì sau này cho các ngươi vào núi có chỗ ở. Nhà ta có chăn đệm mới, đại tiểu thư yên tâm, đệm chăn đó là hồi môn của bà nương ta mang tới đây, chưa dùng lần nào cả."
Liễu Nha Nhi không biết được suy nghĩ trong lòng thôn trưởng Lâm, bằng không nàng nhất định sẽ phản bác, nàng không có kiều khí như vậy. Đi xuống núi, Liễu Nha Nhi tính toán đến học đường thăm ca ca nhà mình, còn chưa ra khỏi thôn đã được thôn trưởng Lâm mời tới nhà mình ngồi."Đại tiểu thư ngài khó được một lần tới đây, nhất định phải ở lại ăn bữa cơm."
"Đại tiểu thư, Liễu đại nhân xây học đường trong núi cho chúng ta, để bọn nhỏ được đi học, Liễu công tử còn đích thân tới đây dạy học. Ngài vì muốn giúp mấy người trong núi chúng ta có cơm ăn mới thuê lại mấy ngọn núi này cho chúng ta trồng trà. Trong lòng chúng ta đều hiểu, đại nhân vì muốn tốt cho chúng ta. Vàng bạc tài bảo chúng ta không có, cũng không thể đi theo vào thành tự mình nói lời cảm tạ với Liễu đại nhân, nếu đại tiểu thư đã vất vả tới đây cũng hy vọng ngài cho chúng ta tận tâm tận ý, ở lại dùng cơm với chúng ta." Thôn trưởng Lâm vừa nói đã quỳ xuống, chân thành đỏ hốc mắt.
Lâm thôn trưởng ngẩng đầu nhìn học đường cách đó không xa, mơ hồ có thể nghe được tiếng mấy đứa trẻ đọc sách, hai mắt lại ướt đẫm: "Chúng ta đã già rồi, lúc đầu còn nghĩ chỉ cần sau này bọn trẻ có đường ra chúng ta dưới đất lạnh cũng có thể an tâm. Sau đó ngài lại vào núi trồng trà, để mấy người già chúng ta cũng có việc làm. Không sợ đại tiểu thư chê cười, lão nhân ta sống hơn sáu mươi năm đây chính là lần đầu tiên được nhận tiền công. Đối với mấy người trong núi chúng ta mà nói, ngài và Liễu đại nhân còn có Liễu công tử đã cho chúng ta hy vọng sống. Cho nên một quỳ của lão nhân, ngài có thể nhận được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận