Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 198:

Khách khứa trong phòng cuối cùng cũng đi hết, chỉ để lại một mình Lâm Tiểu Tiểu ngồi ở mép giường, nhìn màn trướng đỏ phía sau cùng cặp nến đỏ trên bàn, mỉm cười rơi lệ.

Nàng lại có thể thật sự gả cho hắn.

"Tẩu tẩu-"

Liễu Nha Nhi một tay nâng chén, một tay khẽ gõ cửa.

Lâm Tiểu Tiểu hoảng loạn sửa lại hôn phục, có chút bất an đứng dậy đi mở cửa.

Liễu Nha Nhi đưa chén tới, cười nói: "Canh thịt viên vừa nấu xong, tẩu tẩu ăn một chút lấp đầy bụng trước. Ca ca muội đi uống rượu cũng không biết đến khi nào mới xong."

"Cảm... cảm ơn cô em chồng!" Lâm Tiểu Tiểu vô cùng khách sáo, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.

Nàng ấy từng nhìn thấy cô em chồng một lần khi Liễu Nha Nhi đến núi Bách Mộc trồng trà.

Liễu Nha Nhi có lòng ở lại muốn nói chuyện với tẩu tẩu, có thể nghĩ tới nàng ấy mới đến Liễu gia nhất định là không quen. Nhưng nếu nàng ở lại đây, có lẽ sẽ càng khiến tẩu tử không được tự nhiên. Nghĩ xong vẫn cảm thấy nên cho nàng ấy chút thời gian làm quen, liền nói: "Vậy tẩu tẩu ăn canh trước đi, muội để Tiểu Hỉ chở bên ngoài, nếu tẩu tẩu có chuyện gì chỉ cần gọi nàng một tiếng là được."

"Nhân lúc còn nóng đại tiểu thư nên uống đi, canh thịt viên này phải uống nóng mới ngon."

Liễu Nha Nhi che miệng cười: "Tẩu tẩu gọi muội là Nha Nhi là được, ca ca cũng gọi muội như vậy. Mặt khác, tẩu tẩu không cần lo lắng khách sáo như vậy, bây giờ chúng ta đều là người một nhà."

Liễu Nha Nhi nói xong quay về nhà bếp. Trên bệ bếp một chén canh thịt viên nóng còn đang bốc khói.

"Tẩu tẩu?"

Liễu Nha Nhi bận rộn một ngày, bụng đã sớm đói meo. Bây giờ ăn một chén canh xuống bụng đa thoải mái hơn nhiều. Vừa định ăn thêm một chén đa thấy Hạ Mai ôm Tráng Tráng tới đây.

Ngay lúc đó nàng ấy chỉ cảm thấy trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy. Ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, khí chất trên người lại càng bất phàm, tựa như tiên nữ trên trời hạ phạm đến nhân gian.

"Được, thật sự rất ngon!" Liễu Nha Nhi nếm một miếng, hương vị đúng là không tồi.

"A, ta... Ta ở! Tiểu... Cô em chồng gọi ta, là... là. . có chuyện gì?" Lâm Tiểu Tiểu đột nhiên khôi phục lại tinh thần, khẩn trương nói năng lộn xộn.

Khi đó nàng ấy năm mơ cũng không dám nghĩ, tiên nữ như Liễu tiểu thư sẽ trở thành cô em chồng của mình.

"Được... Được!"

Hạ Mai ôm Tráng Tráng trong ngực lên, nói: "Nữ quyến bên này có nhiều người, nghe bà bà nói trong đó có rất nhiều phu nhân danh giá. Tráng Tráng sợ người lạ, ta sợ đến lúc đó khóc nháo có thể chọc mấy phu nhân đó không vui."

"Được..." Lâm Tiểu Tiểu mím môi, cúi đầu, khẽ nói.

"Hạ Mai tỷ nghỉ nhiều rồi, chuyện này có gì mà quan trọng, có nhà ai không có con nít, chẳng lẽ muốn khóc cũng không được hay sao? Thôi thôi, không ngồi thì không ngồi, chúng ta tới nhà bếp ăn một chút là được." Liễu Nha Nhi nói xong liền muốn xoay người đi lấy cơm, chan nước canh chuẩn bị đút cho Tráng Tráng.

Chủ bếp tiệc cưới hôm nay là đầu bếp Thực Vị Lâu trong thành, người tới giúp làm việc là tức phụ và khuê nữ của hắn.

"Hạ Mai tỷ, sao tỷ không ngồi ngoài bàn?"

"Bố bố-ăn! ăn!"

"Nha, Tráng Tráng nhà ta ngoan quá!"

"Cái đó, là do muội nói muốn thành hôn muộn một chút."

Múc một chén canh đút canh đến bên miệng Tráng Tráng, Liễu Nha Nhi hơi há miệng làm mẫu nói: "A

"Thật là!" Hạ Mai vỗ đùi.

"Hạ Mai tỷ cũng đã bận rộn một ngày rồi, tỷ mau ăn trước đi, để Tráng Tráng cho muội."

"Muội còn tưởng là chuyện gì lớn. Muốn giáo huấn thì huấn đi, người làm ca ca nói muội phu vài câu cũng không phải không được. Hơn nữa, Tần Mộc sao có thể vì chuyện này mà tức giận, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính cách hắn như thế nào Hạ Mai tỷ còn không biết sao? Tần Mộc là người rất hiểu chuyện."

Hạ Mai buông chén, ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Nha Nhi, xin lỗi: "Trước đây chủ ta đều cho là chủ ý của Tần Mộc, sơ trong lòng tủi thân nên ngầm nói mấy câu không nên với Tần Mộc. Biểu ca muội lúc đó tức giận nói nếu còn muộn thêm chút nữa sẽ đánh cho Tần Mộc một trận, bây giờ trên bàn tiệc đang uống rượu, ta sợ biểu cả muội sẽ lấy cớ men say giáo huấn Tần Mộc."

"Sao vậy?"

Tráng Tráng lại rất ngoan, há miệng nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm.

"A?" Hạ Mai bị bất ngờ quên cả chén canh đang ăn.

Nữ tử quan trọng nhất là thanh danh, xem như đã đính hôn nhưng nữ tử hai mươi tuổi còn chưa thành hôn thì đúng là hiếm thấy, không tránh được bị người ta bàn ra tán vào.

Nàng ấy vẫn luôn cho rằng chuyện này là chủ ý của Tần Mộc, muốn kiếm thêm nhiều tiền mới thành hôn, nào biết đây lại chính là chủ ý của Nha Nhi.

"Lại ăn một miếng nữa!"

"Nha Nhi, muội thích trẻ con như vậy, vậy cũng nhanh sinh lấy một đứa. Không phải ta nói chứ, sao Tần Mộc có thể như thế, đã bao nhiêu tử còn không muốn thành hôn, không sợ người khác bàn ra tán vào sao? Đông Thanh ca cũng thật là, cũng không nói hắn."

Hạ Mai cũng bị không khí này ảnh hưởng, cười nói: "Tráng Tráng bình thường rất sợ người lạ, không nghĩ tới lại rất hợp ý cô cô, ngoan ngoan nghe lời."

"Ai da, Tráng Tráng thật hiểu chuyện, biết đau lòng cho cô cô." Liễu Nha Nhi cười xán lạn.

"Chậc chậc chậc..."

Hạ Mai cười như không cười nhìn Liễu Nha Nhi, vẻ mặt kia nhìn như đã phát hiện gì chuyện gì đó, cuối cùng nhịn không được trêu ghẹo: "Bây giờ Nha Nhi chúng ta làm gì cũng hướng về Tần Mộc rồi."

"Hạ Mai tỷ, sao tỷ cũng bắt đầu chọc muội rồi. Hừ, không giúp tỷ đút nữa, tự tỷ đút đi." Liễu Nha Nhi giả vờ giận dỗi, đặt chén lại vào tay Hạ Mai. Hạ Mai bật cười: "Để ta làm, muôi đó cũng nhanh sinh một đứa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận