Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 39:

Ráng đỏ nhuộm hồng bầu trời, chiếu xuống đồng múa mạch thành màu vàng kim.

Ba bóng người nhỏ bé chạy nhảy trên cánh đồng lúa mì, cười nói vui đùa, vô cùng hài hòa.

Vừa đến cửa thôn, đã thấy vợ trưởng thôn chạy đến bên này, nhìn thấy ba người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Các ngươi chạy đi đâu vậy? Cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng. Nãi nãi và cha các ngươi còn đi khắp nơi tìm các ngươi. Nếu ba đứa còn không trở lại, có lẽ người toàn thôn đều sẽ đi tìm."

Liễu Nha Nhi vỗ đùi, không hay, nàng còn chưa làm cơm tối.

Liễu Đông Thanh căng thẳng, thầm nghĩ hỏng rồi có lẽ lát nữa cha hắn sẽ cho hắn ăn một trận đòn thịt xào măng.

Tần Mộc cũng thầm nghĩ không ổn, Đông Thanh ca có khả năng bị đánh.

"Nhị nãi nãi, chúng ta về nhà trước!"

Chào hỏi xong, ba người vội vàng chạy về nhà.

Quả nhiên, vừa về đến cửa nhà, Liễu Đông Thanh đã nhìn thấy cha mình cầm nhánh cây chờ bọn họ.

"Cha!"

"Liễu thúc!"

Ba người đứng gần nhau yếu ớt nói như chim cút.

Cha Liễu không đáp lại, giơ tay lên muốn đánh lên người Liễu Đông Thanh. Liễu Nha Nhi nhanh tay cản lại trước khi nhánh cây đánh xuống.

"Tê -" Tuy cha không dùng hết sức, nhưng nhánh cây đánh vào người không phải đều đau giống nhau sao.

Trong lòng Liễu Nha Nhi oán thầm, sớm biết đau như vây, nàng sẽ không miễn cưỡng cản lại.

"Nha Nhi làm gì vậy?" Cha Liễu thấy người bị đánh là nữ nhi, lâp tức đau lòng

Có lẽ do bị đánh đau, Liễu Nha Nhi nước mắt lưng tròng, tức giận nói: "Ca ca và Tần Mộc ca thương cha và nãi mỗi ngày đều làm việc vất vả, nên lên núi đi bắt thỏ hoang phụ giúp gia đình. Chúng ta chỉ muốn thừa dịp thịt còn tươi đem vào huyện bán được thêm mấy đồng. Cha thì ngược lại không hỏi đúng sai đã lập tức đánh người."

Liễu Nha Nhi nói một hồi, không biết là vết thương trên người quá đau, hay là do trong lòng tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống muốn cản cũng cản không được.

Liễu Nha Nhi vừa khóc, đã lập tức khiến cho những người ở đây đau lòng không thôi.

Người ta đều nói tình thân lớn nhất, thật đúng là không hề nói dối. Tiền thị thấy cháu gái bị đánh, còn đánh tới khóc, trong lòng lập tức nổi lửa đánh một cái lên lưng nhi tử, tức giận nói:"Ngươi lợi hại lắm phải không? Đánh cháu gái, cháu trai ta."

Có lẽ là cha con liền tâm, Liễu Nha Nhi vốn đang khóc đến rối tinh rối mù nhìn thấy một màn này, đột nhiên lại cảm thấy có lỗi với cha, khóc nức nở nói: "Nãi nãi, cháu không đau, người đứng đánh cha cháu. Đi thôi, chúng ta mau vào nhà, cháu có thứ tốt muốn cho nãi nãi xem."

Trên chiếc bàn vuông nhỏ không nhìn ra màu sắc ban đầu, đặt mười lượng bạc vụn, bảy mươi hai tiền đồng, công thêm ba chiếc bánh bột ngô nhân thịt.

Tiền thị kinh ngạc không khép được miệng, cha Liễu cũng bị chấn động một chút.

Mười lượng, đủ mười lượng...

"Nha Nhi tiền này từ đâu ra?"

Vừa nghe nãi nãi hỏi, Liễu Đông Thanh đã hoàn toàn quên mất bộ dạng sợ bị đánh đến hoảng của mình vừa rồi như thế nào, lúc này nước miếng tứ tung miêu tả sinh động như thật bọn họ bán con thỏ như thế nào, làm sao lại được cho bánh bột ngô, rồi Liễu Nha Nhi bán hình vẽ y phục được mười lượng bạc như thế nào.

Hắn nói xong lại tìm thất cả những từ ngữ khoa trương nhất mà mình biết để khen Liễu Nha Nhi thêm lần nữa.

Tiền thị ôm chầm lấy cháu gái, cười đến mức ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: "Phần mộ tổ tiên Liễu gia hương khoí đầy đủ, lúc trước con ta có thể làm tú tài, bây giờ Nha Nhi cũng vô cùng lợi hại."

Tiền thị cười xong lại khóc. Bà nhớ tới trượng phu cùng con dâu đã qua đời của mình.

"Nãi nãi, đừng khóc! Chờ sau khi Nha Nhi lớn lên, sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó để nãi nãi được hưởng phúc." Liễu Nha Nhi khẽ đưa tay xoa nước mắt cho Tiền thị.

"Được được! Nãi nãi chờ hưởng phúc của Nha Nhi chúng ta! Các ngươi chạy tới chạy lui nhất định đã mệt rồi, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi, nãi nãi đi nấu cơm."

Tiền thị lấy tay áo xoa nước mắt, bỏ tiền vào hộp nhỏ đầu giường rồi xoay người xuống bếp làm cơm tối.

Cha Liễu múc nước cho ba người rửa mặt, chờ ba đứa trẻ rửa xong, cha Liễu lại đi đến hỏi: "Nha Nhi, còn đau không?"

"Con không đau!"

Cha Liễu ngồi xổm người uống lấy khăn lau mặt cho Liễu Nha Nhi, nói: "Do cha sai, không nên đánh mà không hỏi nguyên nhân! Nha Nhi tha thứ cho cha có được không?"

"Được!"

"Vậy Thanh Nhi thì sao có tha thứ cho cha hay không?" Cha Liễu nghĩ tới vừa rồi nếu Nha Nhi không nhanh tay cản lại, một roi đó đã rơi lên người nhi tử.

Liễu Đông Thanh như bị điện giật, sau đó ngẩng đầu cười toe toét nói: "Con không trách cha, cha cũng chỉ sợ bọn con xảy ra chuyện mà thôi. Cha, con nói cho người biết, Nha Nhi nhà chúng ta hôm nay rất lợi hại, Còn có Tần Mộc, Tần Mộc cũng rất giỏi. Hắn tùy tiền làm một cái bẫy đã có thể bắt được thỏ hoang. Bọn họ đều là cái này..."

Liễu Đông Thanh nói xong liền giơ ngón tay cái lên, sau đó lại nói: "Nha Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, con sợ sau này muội ấy gả đến nơi khác, nhà xa chúng ta không bảo vệ được, không bằng chờ Nha Nhi trưởng thành, gả cho Tần Mộc đi. Con đã từng hỏi Tần Mộc, hắn nói hắn sẽ không bắt nạt Nha Nhi! Ai da! Cha... Cha... Người sao lại đánh con?"

Liễu Đông Thanh vừa rồi còn tình cảm mãnh liệt diễn thuyết, nháy mắt đã bị đá một cái vào mông.

"Nha Nhi, cha đánh ta, muội không giúp ta sao? Ta là vì tốt cho muội!" Liễu Đông Thanh nhìn muội muội, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Giúp? Nàng không đi lên đánh thêm mấy cái đã tốt lắm rồi.

Tần Mộc đứng một bên chân tay luống cuống. Hắn giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải.

Ai nha, Đông Thanh ca tự cầu nhiều phúc đi!

Cơm chiều là mì cùng ngũ cốc, bánh bột ngô chưởng quầy Bách Vị Lâu được đặt trong nồi nóng, hương thơm lập tức lan tỏa ra bốn phía.

Bánh bột ngô nóng hổi lại được cắt thành từng miếng nhỏ, như vậy mỗi người đều có thể ăn được mấy miếng.

"Bánh bột ngô này ăn ngon quá!" Liễu Nha Nhi gặm bánh bột ngô, nhai nhân, không nỡ nuốt vào. .

Bánh bột ngô trong tay Liễu Đông Thanh đã sớm ăn sạch sẽ, nói: "Bên trong nhân có thịt, lại do đầu bếp tửu lầu làm có thể không ngon được sao?"

"Nếu để Nha Nhi làm, hương vị nhất định sẽ còn ngon hơn so với cái này!" Tần Mộc vẫn luôn kiệm lời đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận