Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 170:
Liễu Nha Nhi khua chân múa tay muốn mua kẹo mạch nha, cụ ông gật đầu một cái, nâng chùy trong tay lên kéo một khối kẹo mạch nha ra.
Cụ ông lại chia kẹo Liễu Nha Nhi mua thành từng khối nhỏ, cuối cùng dùng giấy dầu bọc lại.
Cửa hàng không có khách, khó có khi Tần Mộc được rảnh rỗi lấy sách ra độc. Thấy Liễu Nha Nhi tới vội vàng ném quyển sách trên tay đứng dậy muốn đi rót trà.
"Há miệng!"
Tần Mộc khó hiểu, nhưng vẫn ngừng bước ngoan ngoãn há mồm.
Một miếng kẹo mạch nha nhỏ nhét vào trong miệng, vị ngọt xuyên qua đầu lưỡi lan tràn trong miệng, ngọt ngào thấm vào lòng.
Tần Mộc cười, gương mặt phình lên nói: "Ngọt!"
Trong lòng Đông Thanh ca có khổ sở, có khúc mắc, nhưng hắn cũng không nói với người ngoài, luôn bày ra dáng vẻ không tim không phổi tùy tiện. Nhìn qua có chút không đàng hoàng nhưng nội tâm lại vô cùng tinh tế mềm mại.
Sau đó không chỉ một lần, Đông Thanh ca nói tới chuyện mình muốn tòng quân, nói xong lại tự mình bác bỏ, không ngừng nhắc mãi: Còn chưa đến lúc, còn chưa đến lúc.
"Vẫn là ngươi thận trọng." Liễu Nha Nhi hiểu rõ.
Hắn còn nhớ rõ khi ở Tiểu Vương Trang, nghe Nha Nhi nói người có công có thể xin phong cáo mệnh cho nữ quyến trong nhà, đêm đó Đông Thanh ca nói với hắn, chờ đến khi lớn lễ muốn tham gia quân ngũ làm binh mã đại nguyên soái. Không chỉ có thể bảo vệ che chở cho nãi nãi và muội muội, còn có thể ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia.
"Ngươi mua nhiều thịt heo như vậy làm gì?" Liễu Nha Nhi vừa hỏi vừa kéo người lên lầu hai, dù sao trong tiệm cũng không có khách.
Cũng ngày hôm đó, hắn biết được thân thế mẫu thân Nha Nhi, cũng biết vì sao Đông Thanh ca có chấp niệm này.
Liễu Nha Nhi cũng cầm một miếng bỏ vào miệng, phối hợp gật đầu.
Khi đó Tần Mộc không hiểu những lời này có ý nghĩa gì, Đông Thanh ca nói chờ con đường làm quan của Liễu thúc đi vào quỹ đạo, chờ Nha Nhi gả cho hắn đó là lúc hắn ra chiến trường.
Tần Mộc cố gắng dùng sức nhai kẹo mạch nha, đợi tất cả hóa thành chất lỏng ngọt ngào nuốt xuống, mới nói: " Chờ học đường làm xong, Đông Thanh ca sẽ lập tức tới núi Bách Mộc dạy học. Nơi đó kham khổ, có lẽ không có thức ăn mặn. Nên ta nghĩ mua một ít thịt làm thành thịt khô để Đông Thanh ca tới núi Bách Mộc thì mang theo."
"Đúng rồi Nha Nhi, Tiền nãi nãi có ở nhà không? Lúc trước ta tới chợ thức ăn đặt mười cân thịt heo của Trương đồ tể, có lẽ lát nữa sẽ đưa đến phủ." Tần Mộc khẽ cắn kẹo mạch nha trong miệng, phát hiện có hơi dính dính.
Tần Mộc nhớ tới khi hắn mới tới Liễu gia, hắn và Đông Thanh ca ở chung một phòng. Đông Thanh ca sợ hắn không quen, luôn tìm đề tài nói chuyện với hắn như đại ca ruột che chở hắn.
Khi đó Đại Lương cùng Tiên Bi, hàng năm chiến loạn không ngừng. Có một năm thời tiết cực kỳ lạnh, trâu ngựa Tiên Bi không có cỏ khô, tộc nhân cũng không có lương thực, liền chuyển đánh chủ ý vào Lâm thành. Thừa dịp nửa đêm trèo vào thành, bốn phía đốt giết đánh cướp.
Tần Mộc cũng không biết nghĩ cái gì, đột nhiên trở nên cô đơn: "Thật ra, Đông Thanh ca cũng không cần tới đó chịu khổ. Hắn."
Ngoại tổ phụ Nha Nhi vốn là tiểu tướng Lâm thành cũng vì trận đó mà bỏ mình trong chiến loạn, cùng mất đi còn có ngoại tổ mẫu và đại cữu cữu Nha Nhi. Chỉ có một mình mẫu thân Nha Nhi chạy thoát được, sau đó lưu vong đến Tiểu Vương Trang được Liễu thúc cứu.
Hắn không hiểu vì sao Đông Thanh ca lại chấp nhất với ý muốn tòng quân như vậy, lại chất vấn nói ở lại bên người nhà không tốt sao? Đông Thanh ca nói: "Không có nước, làm sao có nhà!"
Hóa ra mẫu thân Nha Nhi vốn là nhân sĩ Lâm thành, ở cực bắc Đại Lương, rời khỏi Lâm thành chính là thảo nguyên lớn của người Tiên Bi.
Lĩnh Nam xa xôi, nơi đó khỉ ho cò gáy lại sát bên cạnh dị tộc Xiêm La. Hắn không yên lòng để cha đi, cho nên theo cùng tới Sài Tang.
Năm đó Liễu Đông Thanh mới mười bảy tuổi.
Liễu Đông Thanh đứng trước cửa sổ, vẫn chưa quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, không thể lên chiến trường, vậy vào núi dạy bọn nhỏ học. Đọc sách biết chữ luôn có lợi, nói không chừng tương lai bọn họ có thể dựa vào cái này tìm được đường ra. Các bá tánh có tốt, quốc lực mới có thể cường thịnh. Coi như gián tiếp góp một phần sức vì Đại Lương."
"Ta không có thiên phú đọc sách như cha ta, so với việc phí thời gian mấy năm thậm chí vài chục năm đi thi kiếm công danh, chi bằng lên chiến trường giết địch, bảo vệ quê hương yên bình."
Sau đó Liễu thúc cao trung, Đông Thanh ca cho rằng đã đến lúc thực hiện mộng tưởng của mình nhưng một tờ giấy nhậm chức lại kéo hắn đi xa.
Đông Thanh ca cũng vô tình biết được chuyện này, khi đó hắn mới ba tuổi vừa mới có ký ức. Nhưng chuyện của mẫu thân lại để hạt giống trong linh hồn nhỏ bé của hắn, sau đó chậm rãi nảy mầm, lớn lên.
Chỉ là sau khi tới Sài Tang, Đông Thanh ca không còn nhắc đến chuyện ra trận giết địch một lần nào nữa.
Tần Mộc nghĩ với tình cảnh hiện tại của Sài Tang khiến Đông Thanh ca không yên lòng rời đi được.
"Đông Thanh ca, ngươi thật sự muốn vào núi Bách Mộc sao?" Đêm hôm đó, Tần Mộc hỏi.
"Nhưng bây giờ ta không thể đi, ta đi rồi, nãi nãi ta phải làm sao, Nha Nhi phải làm sao? Chỉ mong lần này cha cha có thể thi đậu kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó có cha ta che chở, ta sẽ có thể tìm kẻ thù năm xưa tính toán nợ nước thù nhà." Liễu Đông Thanh nằm trên giường đất, nhìn nóc nhà thầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận