Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 173:

Sáng sớm ngày hôm sau, pháp lệnh nếu khắt khe với nữ tử sẽ bị phạt cùng bia công đức ghi tên người quyền tiền sửa đường đều được dán ra ngoài.

Bố cáo vừa dán xong đã có người vây tới xem. Nhưng những người này tám phần đều không biết chữ.

"Quan sai tiểu ca, bố cáo này viết gì vậy?" Trong đám người có người hỏi.

Người dán bố cáo đúng là Hạ Huy, chỉ vào từng câu từng chữ trên bố cáo đọc ra khỏi miệng.

Một mảnh ồ lên!

Chuyện quyên tiền sửa đường bọn họ có thể hiểu được, đây là chuyện tốt. Nhưng ngược đãi nữ nhi sao có thể thành tội phạm pháp, bị đánh trượng hình? Còn có nữ nhi sao có thể đi học?

Đi học cái gì, nữ tử lớn lên đều sẽ gả ra ngoài, không phải nên tuân thủ tam tòng tứ đức, ở nhà giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ cha mẹ chồng chăm con sao?

Đọc sách cái gì? Biết chữ cái gì? Tất cả cũng chỉ vô dụng.

"Bà già chết tiệt nhà ngươi, ngươi nói gì?" Ngưu Lão Lục bị người ta chọc vào chỗ đau, tức giận trừng mắt muốn đánh người.

"Ngươi, còn có các ngươi! Nếu không có xưởng nước tương của Liễu tiểu thư, các ngươi đi đâu làm việc? Các ngươi có trồng cây đậu thì bán cho ai? Nếu không có đại nhân và tiểu thư, các ngươi còn không biết đang uống gió ở chỗ nào đó. Bây giờ thì ngược lại, bưng chén thịt lên ăn, đặt chén xuống chửi má nó, đúng là quá đáng." Cái này không chỉ có Ngưu Lão Lục mà những người vây xem bên cạnh cũng bị Kiều đại nương chỉ tay mắng một vòng.

Hán tử kia vừa nghe lời này, lại càng khinh thường, khịt mũi nói: "Hứ, cũng chỉ có Liễu đại nhân xem nữ nhi là bảo bối. Nữ nhi nói cái gì chính là cái đó, còn vì thế mà ban bố pháp lệnh. Chậc chậc chậc, đúng là hiếm có."

Kiều đại nương nhướng mày, ôm khuỷu tay khinh miệt cười nói: "Đừng ngươi ngươi ngươi ta ta nữa! Mấy nhi tử kia nhà ngươi có đức hạnh gì trong lòng ngươi sáng rõ như gương. Ngươi muốn quản nhi tử không ai nói ngươi, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà náo loạn chế nhiễu Liễu đại nhân và Liễu tiểu thư?"

Hán tử bị mắng có chút không phục, nhưng dưới uy quyền của nha dịch chỉ có thể bĩu môi không nói gì nữa.

Hạ Huy dán xong bố cáo vân luôn bị đám người vây quanh ở giữa, lúc này bị trận cãi cọ này là, cho đau đầu hết lên: "Đã nháo đủ chưa? Lại nháo nữa sẽ gán cho các ngươi tội tụ tập gây chuyện bắt hết về nha môn."

"Nơi này của Liễu đại nhân có phải không tốt hay không?" Người nói chuyện chỉ vào đầu mình.

"Được rồi, được rồi, lão tỷ tỷ xin bớt giận!" Phụ nhân bên cạnh khẽ vô cánh tay Liều đại nương, khuyên nhủ, an ủi.

Có người nhìn thấy việc hôm qua, liền nói: "Theo ta thấy, chuyện này chắc chắn do Liễu tiểu thư đề nghị. Cho dù có không phải cũng không thoát được quan hệ với Liễu đại tiểu thư."

Người đi cùng bị hành động này của hắn dọa sợ vội vào kéo tay hắn xuống, lạnh lùng nói: "Quan sai đang ở đây, ngươi lại nói Liễu đại nhân như vậy, muốn chết có phải không?"

Nhưng Kiều đại nương cũng không phải làm quả hồng mềm để người ta bắt nạt, không giận chỉ cười phản bác: "Sao vậy, ta nói thật chẳng lẽ là phạm pháp sap? Chẳng lẽ thời buổi này không thể nói thật? Ta cũng muốn đến gặp Liễu đại nhân hỏi một câu xem có thể nói thật hay không?" "Ngươi..." Ngưu Lão Lục tức giận nhưng không cách nào xả gia.

"Còn chưa tan?"

Đại nương kia vừa nghe hắn nói liền không vui, phản bác lại: "Ngươi thì hiểu cái gì? Thương nữ nhi thì làm sao? Khuê nữ là con ngoan còn do bản thân sinh ra vì sao không được thương nàng? Ngưu Lão Lục ngươi sinh ba nhi tử thì sao, vậy có nhi tử nào của ngươi có tiền đồ không? Ta không dám so với Liễu đại tiêu thư, chỉ so với mấy tiểu nữ nhi trong thôn có nhi tử nào nhà ngươi bằng các nàng sao? Mấy đứa con trai nhà ngươi cái gì cũng không biết làm chỉ có ăn cơm là giỏi nhất, phi."

"Xôn xao!" Lập tức giải tán.

Kiều đại nương cũng không cảm kích, tức giận: "Ta thật sự không thể nhịn được. Bản thân ta là nữ, chính ta cũng có nữ nhi. Thời buổi này nữ tử khó khăn đến mức nào, lão muội muội sao có thể không biết? Mọi người đều là người, dựa vào cái gì nữ tử sinh ra lại kém đi một bậc. Bây giờ có Liễu đại nhân và Liễu tiểu thư tới đây, chỉ thương cho đại nhân và tiểu thư hiểu cho nỗi đau xót của nữ tử chúng ta nên mới ban bố pháp lệnh. Chỉ là các người nhìn thấy lại nói ra nói vào."

Quần chúng vây xem bị nghe bị bắt tới nha môn, tất cả lập tức ngậm miệng không nói gì.

Thả mạnh cái ly trong tay xuống mặt bàn. Triệu phu nhân cũng không biết mình nói ai ở đâu mới chọc lão gia không vui như vậy, vô tội nhìn xung quanh.

Triệu phu nhân nghĩ không ra, chẳng qua chỉ là chuyện quyên tiền mà thôi, lão gia nhà mình có gì phải bực bội. Quyên mây trăm lượng có ý là được, hay nếu lão gia muốn có mặt mũi hơn vậy quyên một ngàn lượng được rồi. Dù sao nhà bà ta không thiếu nhất là tiền. Sau đó liền hỏi: "Muốn góp bao nhiêu tiền thì góp, cái này có gì mà phiền?"

Triệu lão gia gạt áo choàng, bực bội hỏi: " Không phải vi phu đang phiền lòng vì chuyện này sao? Phu nhân ngươi nói xem, lần này quyên tiền sửa đường chúng ta phải góp bao nhiêu mới thích hợp.

"Lão gia, người đừng đi qua đi lại nữa, thiếp thân chi nhìn cũng đau hết cả đầu." Triệu phu nhân đỡ trán, không chút kiên nhẫn.

"Hừ, nữ nhân ở nhà, tóc dài kiến thức ngắn!"

Theo bố cáo dán bên ngoài, mấy người phú hộ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Đều nghĩ đến lần này phải góp bao nhiêu tiền mới thích hợp, lại phải quyên bao nhiêu mới có thể được khắc tên đầu tiên trên bia công đức.

Triệu lão gia liếc mắt một cái, mới tức giận nói: "Vu Nhi chúng ta đắc tôi Liễu gia, cũng bởi chuyện này ta cũng muốn giao hảo với Liễu gia, cũng không dám ngẩng đầu lên trước mặt. Bây giờ đúng là cơ hội lên mặt tốt lên mặt của Liễu đại nhân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận